CHƯƠNG 61: ÁM CHIẾN
Editor: Luna Huang
Mạnh Thanh Hoan hơi nhíu nhíu mày, nhớ tới đêm qua, Lâu hồ ly mặc dù không có phá hư chuyện tốt của nàng, nhưng một đôi mắt hồ ly phá lệ tinh nhuệ, như có thể thấy rõ toàn cục.
Mà bọn họ sáng sớm xuất hiện ở trước cửa Kính Vương phủ, không biết lão hồ ly này có thể hoài nghi quan hệ giữa bọn họ cùng Kính Vương hay không?
Nghĩ vậy nàng không khỏi có chút bận tâm, nếu là dính líu đến Kính Vương luôn luôn không màng danh lợi ru rú trong nhà, chỉ sợ sẽ đưa tới mầm tai vạ cho hắn.
Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu quét Dạ Quân Ly một mắt, đã thấy yêu nghiệt này vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt trầm trầm nhìn mã xa chậm rãi dừng lại.
“Lâu tướng đây là là chuẩn bị lâm triều sao?” Dạ Quân Ly nhẹ vỗ tay áo, mặt mang ý cười nhạt.
Người bên trong xe vén rèm lên, biểu tình không thấy ngoài ý muốn, thanh âm ôn lãng thuần hậu hỏi: “Vương gia tại sao sẽ ở đây?”
Dạ Quân Ly mỉm cười: “Đêm qua mưa lớn, đi ngang qua quý phủ của nhị ca vốn định tránh mưa, ai biết mưa này rơi một đêm, chỉ có thể nửa đêm làm phiền quý phủ của nhị ca.”
Lâu Vũ Thần khẽ gật đầu, mâu tử thâm trầm như mực quét Dạ Quân Ly một mắt, nói rằng: “Nghe nói trước đó vài ngày Kính Vương bệnh nặng, là vương gia ngươi dẫn người đến thăm. Nghĩ ở kinh thành này chỉ có vương gia còn nghĩ về đến Kính vương điện hạ.”
“Tính tình của nhị ca đạm bạc, quanh năm bệnh cũ triền thân, lại không được phụ hoàng thích. Hắn nếu là huynh trưởng của bổn vương, như vậy bổn vương tự nhiên phải phí thêm một ít tâm tư, không thể để cho hắn có bệnh lặng yên không tiếng động ở trong phủ, nếu không sử quan phải làm sao bình luận phụ hoàng cùng văn võ triều thần? Lâu tướng nói có đúng hay không?”
Dạ Quân Ly nhướng mày mâu như ngân hà, khinh phủi Lâu Vũ Thần một mắt.
Lâu Vũ Thần nao nao, hàm tiếu gật đầu.
Dạ Quân Ly đạm đạm nhất tiếu, lại nói :” Phủ đệ của nhị ca cách phủ đệ của Lâu tướng khá gần, ngày sau mong rằng Lâu tướng chiếu cố nhiều hơn, coi như là vì phụ hoàng phân ưu!”
Vọng Thư Uyển
Môi mỏng của Lâu Vũ Thần nhấp nhấp, mâu quang như đuốc, trên mặt tuấn dật mơ hồ xẹt qua một vẻ kinh dị: “Vương gia