CHƯƠNG 74: VẬN MỆNH BI CA
Editor: Luna Huang
Mạnh Thanh Hoan để Vân Thường thu đồ Lâu tướng đưa tới xong, liền lập tức phân phó bọn họ coi chừng bên ngoài.
Nàng nằm ở trên giường hẹp nghĩ chuyện đã xảy ra hôm nay, bất tri bất giác liền ngủ mất.
Đến khi bên ngoài truyền đến một trận thanh âm táo tạp, khiến nàng từ mộng tỉnh lại, mở mắt mí nhập nhèm nghe động tĩnh bên ngoài.
Là thanh âm của Vân Thường: “Thất tiểu thư, cô nương nhà của chúng ta còn đang nghỉ ngơi, có chuyện gì ngươi một hồi mới lại đến đi.”
Mạnh Thiên Nhã lại nói: “Không có việc gì, ta có thể chờ Cửu muội muội tỉnh lại.”
Vân Thường không có ngăn cản, phía bên ngoài viện lâm vào vắng vẻ. Mạnh Thanh Hoan hơi nhíu mày, nhớ tới Dạ Quân Ly nói cho nàng biết, nếu muốn tìm ký ức có thể từ chỗ Mạnh Thiên Nhã.
Chẳng lẽ, nàng là biết chút gì?
Mạnh Thanh Hoan vừa chuyển mâu quang, đã có kế hoạch, nàng đứng dậy, đẩy cửa phòng ra, mang trên mặt tiếu ý sáng rỡ lười biếng gọi: “Thất tỷ, sao ngươi lại tới đây?” Khi nói chuyện, nàng ngẩng đầu quan sát Mạnh Thiên Nhã một mắt, lại phát hiện nửa bên mặt trái của nàng có chút sưng đỏ, coi như là bị người đánh.
“Thất tỷ, mặt mũi này của ngươi là thế nào?” Mạnh Thanh Hoan kinh ngạc hỏi.
Trong con ngươi Mạnh Thiên Nhã lóe giọt nước mắt ủy khuất, nàng khẽ vuốt má trái của mình, khóe môi khẽ động lại lắc đầu: “Không có gì đáng ngại.”
Nàng vội vội vàng vàng dời đi trọng tâm câu chuyện, tiến lên đây lôi kéo cánh tay của Mạnh Thanh Hoan ôn thanh nói: “Cửu muội, mẫu thân nàng trượt chân rơi xuống nước, tuy rằng được cứu trở về, nhưng vẫn thần chí không rõ.”
Mạnh Thanh Hoan nhất phó dáng dấp không liên quan, Mạnh phu nhân sống hay chết nàng không quan tâm, nàng chỉ hiếu kỳ oan hồn muốn hại Mạnh phu nhân kia, cùng với Mạnh phu nhân đến tột cùng làm qua chuyện người không thấy được gì.
“Vậy thất tỷ tới chỗ của ta. . .” Mạnh Thanh Hoan nghi ngờ hỏi nàng.
Mạnh Thiên Nhã nắm tay, cắn môi nói rõ ý đồ đến: “Cửu muội là người phúc hậu, nên ta muốn thỉnh cửu muội đi xem mẫu thân, có lẽ mẫu thân có thể được phúc của ngươi tỉnh táo lại.”
Mâu quang tinh nhuệ của Mạnh Thanh Hoan híp một cái, khóe môi mang theo tiếu ý nhàn nhạt.
“Là lục tỷ bảo ngươi tới?” Mạnh Thanh Hoan thiêu mi cười khẽ, đã nhìn thấu tâm tư của Mạnh Thiên Nhã.
Mạnh Thiên Nhã nao nao, hiển nhiên không ngờ rằng Mạnh Thanh Hoan dĩ nhiên sẽ một mắt nhìn thấu. Nhớ tới Mạnh Yên Nhiên, đáy lòng nàng một trận phát lạnh.
Mạnh Thanh Hoan thấy nhãn thần rời rạc của nàng, thần sắc hoảng hốt,