CHƯƠNG 8: TÍN NHIỆM CỦA YÊU NGHIỆT
Editor: Luna Huang
Trường Lan mở xong một dược phương liền mượn cớ tiên dược rời khỏi phòng.
Mà Trường Lan vừa đi, khí áp của căn phòng này nhất thời thấp, khí tức đè nén để Mạnh Thanh Hoan có chút khó thở, nàng quay đầu thấp mắng yêu nghiệt Vương gia âm tình bất định này, chợt nghe thanh âm lạnh lùng của hắn nói: “Ngươi rất thông minh.”
Mạnh Thanh Hoan giật mình, nàng tự nhiên biết Dạ Quân Ly tại sao lại nói nàng thông minh. Mới vừa rồi nàng không nói ra chuyện của Dạ Quân Ly là hoạt tử nhân, cũng không có nói cho Trường Lan mình có thể cứu Dạ Quân Ly.
Nên yêu nghiệt này mới có thể nói nàng thông minh, biết xem xét thời thế.
Mạnh Thanh Hoan ngồi dậy, mái tóc đen tán trên vai, mặt mày tràn đầy tiếu ý nhỏ vụn nhìn yêu nghiệt nam nhân kia: “Nhưng chuyện này chung quy rất khó, nếu để cho người khác biết không có mạch đập cùng nhịp tim, nhất định sẽ xem ngươi là yêu nghiệt mà thiêu.”
Sắc mặt của sắc mặt của đen vài phần, hắn hừ lạnh một tiếng ngồi ở sàng ngữ khí cao lãnh: “Trường Lan là người một nhà.”
Mạnh Thanh Hoan bĩu môi, nguyên lai Trường Lan biết Dạ Quân Ly là hoạt tử nhân, biết bí mật này nhất định là người Dạ Quân Ly tin cẩn.
“Vậy hắn biết cứu ngươi không?” Mạnh Thanh Hoan thử dò xét hỏi.
Dạ Quân Ly lắc đầu thở dài: “Hắn chưa từng thấy qua tình huống như ta, nên thúc thủ vô sách.” Hắn dừng một chút, nhìn về phía Mạnh Thanh Hoan: “Ngươi ở trong lăng tẩm nói có thể cứu ta, ngươi có phải có biện pháp hay không?”
Mạnh Thanh Hoan cảm thấy hiếu kỳ, nàng đánh giá hắn, y theo cá tính của Dạ Quân Ly mà nói không thể nào biết đơn giản tin tưởng người khác: “Ngươi vì sao tin tưởng lời nói của ta?”
“Vì vậy.” Dạ Quân Ly từ dưới gối đầu bên cạnh thân nàng lấy ra khối dương chi ngọc bội kia, ánh mắt thanh duệ sâu thẳm nhìn nàng.
Mạnh Thanh Hoan từ trong tay hắn tiếp nhận nửa khối ngọc bội nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa, lại nghe Dạ Quân Ly hỏi: “Ngọc bội kia là người phương nào tặng ngươi?”
“Thiên thần a.” Mạnh Thanh Hoan nhướng mày, nhìn khóe môi của khóe môi co rút một cái, nàng thổi phù một tiếng bật cười, tâm tình thật tốt: “Ta là nói thật, ngọc bội kia cũng là thiên thần cho ta, nàng để cho ta tới cứu một người tên là Dạ Quân Ly.”
Mạnh Thanh Hoan nghĩ những cổ nhân này đều là tin quỷ thần, mà bản thân không giải thích được xuyên qua nên không giải thích, chỉ có thể mượn thiên thần ngụy trang.
Mắt Dạ Quân Ly liếc nhìn hình dạng vênh váo tự đắc của Mạnh Thanh Hoan, hắn hừ nhẹ một tiếng, quay đầu lạnh lùng nói: “Ta tin tưởng lời của ngươi, bởi vì