CHƯƠNG 85: DẠ PHỎNG KÍNH VƯƠNG
Editor: Luna Huang
Mạnh Thanh Hoan ngồi lên xe ngựa xong liền nhắm mắt suy nghĩ sâu xa, đem từng câu Lâu Vũ Thần nói với nàng lặp lại trong lòng. Không thể không nói nói chuyện với cáo già như Lâu Vũ Thần thực sự là cẩn thận một chút, một chút cũng không dám thư giãn
Nếu không một cái sơ sẩy cũng sẽ bị lão hồ ly kia nhìn thấu tâm tư.
Lâu Vũ Thần người này, tâm tư sâu để kẻ khác sợ. Trên đời này chỉ sợ cũng chỉ có Dạ Quân Ly yêu nghiệt kia có thể ứng phó đi!
Không biết Dạ Quân Ly lúc này có phải đang bị nhốt trong cung hay không? Bất quá bằng bản lĩnh của yêu nghiệt kia, muốn muốn xuất cung cũng không khó đi?
“Cô nương, ngươi không sao chứ?” Vân Thường thấy Mạnh Thanh Hoan nhắm mắt lại, mi tâm lại chăm chú nhíu lên không khỏi lo lắng.
Mạnh Thanh Hoan hoàn hồn, mở mắt nhìn Vân Thường hỏi: “Còn không có tin tức của vương gia nhà ngươi sao?”
Vẻ buồn rầu của Vân Thường càng dày đặc, lắc đầu nói: “Vương gia không có truyền tin trở về, hình như thật bị nhốt trong cung rồi.”
Mạnh Thanh Hoan xoa xoa mi tâm, nàng nghiêng đầu đẩy mành ra để gió phía ngoài thổi vào, ánh trăng bên ngoài như ngọc, trên đường cái môn hộ đóng chặt, an tĩnh trong bóng đêm, chỉ có vết bánh xe mã xa chi nha truyền đến.
Không bao lâu, mã xa dừng lại trước cửa Kính Vương phủ, Lưu Cảnh khiển người đi bẩm báo, cũng không lâu lắm quản gia ra đón, dẫn Mạnh Thanh Hoan đến thư phòng.
Thấy Dạ Mạch Hàn, tâm bất an của Mạnh Thanh Hoan bình tĩnh rất nhiều.
“Thanh Hoan, vào đêm đến đây, có chuyện gì gấp?” Dạ Mạch Hàn chào đón mời nàng ngồi xuốngm ánh mắt hơi đảo qua trên người Lưu Cảnh bên người Mạnh Thanh Hoan, đột nhiên hơi sửng sờ, một vẻ kinh ngạc tản ra dưới đáy mắt lập tức tiêu thất.
Mạnh Thanh Hoan cũng không khách sáo với hắn, lúc này lấy hộp gấm ra đưa cho hắn.
“Lâu tướng đã biết chuyện ngươi ở cung yến giúp ta cùng Dạ Quân Ly, đây là tạ lễ của hắn.” Đối với Mạnh Thanh Hoan mà nói, Dạ Mạch Hàn là trừ người duy nhất có thể tin là trừ Dạ Quân Ly.
Vọng Thư Uyển.com
Dạ Mạch Hàn không có biểu tình hết ý gì, hắn tiếp nhận hộp gấm mở ra, ánh mắt chạm đến Linh Tiêu trâm bên trong, ánh mắt hơi dừng lại một chút, thần sắc trên mặt hơi đổi.
Ngón tay dài nhỏ của hắn vuốt ve hoa văn trên trâm, thanh âm ôn nhuận nói: “Trong trí nhớ