CHƯƠNG 99: KÝ ỨC ĐÃ MẤT
Editor: Luna Huang
Sau khi Linh Hư nói xong lời này đứng lên, hắn ho nhẹ một tiếng che miệng, bất đắc dĩ cười nói: “Hôm nay ta nói với ngươi quá nhiều thiên cơ, chỉ sợ sẽ giảm thọ mấy năm. Ta muốn bế quan tu luyện, xin chuyển cáo vương gia, ta xin lỗi không tiếp được.” Hắn khẽ gật đầu, xoay người đi ra lương đình.
Mạnh Thanh Hoan đứng dậy, khóe môi giật giật, nàng còn có quá nhiều nghi vấn, có thể thấy được Linh Hư tựa hồ không thể nói quá nhiều với nàng. Nàng nhìn bóng lưng của Linh Hư tiêu thất trong bụi hoa, lại rơi vào trầm tư.
Là ai, làm phương pháp nghịch thiên cải biến số mệnh của nàng? Lẽ nào có liên quan đến nữ nhân thần bí đưa nàng đến đây kia? Tại sao nàng phải làm như vậy?
Sứ mệnh của nàng tới nơi này là vì cứu Dạ Quân Ly, người cải biến số mệnh của nàng cùng Dạ Quân Ly lại có quan hệ gì?
Lẽ nào Linh Hư biết, nàng không phải là Mạnh Cửu Nhi?
Nghĩ đến Lâu Vũ Thần trước nói với nàng, đến tột cùng trong trí nhớ Mạnh Cửu Nhi mất, có quan hệ gì không?
Quá nhiều nỗi băn khoăn vờn quanh trước mắt, đầu của Mạnh Thanh Hoan có chút mê muội, nàng đỡ cái trán, chỉ cảm thấy đầu muốn nứt ra, thiên toàn địa chuyển thân thể nàng mềm nhũn, đột nhiên có hai bàn tay ôm chặt lấy nàng, ôm ở trong lòng, kèm theo thanh âm kinh hoảng của Dạ Quân Ly: “Trường Lan, mau đến xem tiểu Cửu nàng thế nào?”
Mạnh Thanh Hoan muốn nói với Dạ Quân Ly, bản thân không có việc gì, không cần phải lo lắng, nhưng hai mắt nàng chìm như bị đá đè không mở ra được, đầu cũng vựng vựng nặng nề, trong mơ mơ màng màng cảm giác Trường Lan bắt mạch đập của nàng, thanh âm ôn nhã thanh nhuận tản ra hốt hoảng.
“Ưu tư quá độ, tâm lực lao lực quá độ…” Câu nói kế tiếp, Mạnh Thanh Hoan bị bao phủ trong bóng tối.
Mạnh Thanh Hoan lâm vào hôn mê, nàng lại vào trong giấc mộng, chỉ là lần này, bốn phía không phải là sương mù dày đặc mà là đêm tối, nàng thấy không rõ con đường phía trước, cũng không biết mình ở đâu, cái loại mê thất này làm cho nàng thấp thỏm lo âu.
“Tiểu Diệp nhi.” Trong bóng tối có người đang gọi nàng, Mạnh Thanh Hoan chấn động, trước mắt nhất thời sáng choang, nàng thấy một đoàn tàu lửa xanh biếc chậm rãi lại trên đường ray, kèm theo thanh âm “boong boong”.
Vọng