Hàm Ý Vị Băng bước vào thang máy trong sự ân cần của người quản lý thang máy.
Trong đầu nghĩ nhiều thứ, nhưng lại không rõ là đang nghĩ gì.
Cứ mơ mơ màng màng như vậy mà đứng im, đợi thang máy lên lầu.
"Ting" - Tiếng thông báo đã đến nơi vang lên.
Hàm Ý Vị Băng nhìn khung cảnh dần hé lộ sau khi cửa thang máy mở ra, thầm hít một hơi thật sâu, ngẩng cao đầu bước ra.
Dưới chân là thảm đen, xung quanh không có vật trang trí, chỉ có một cánh cửa điện tử bắt mắt ở giữa hành lang.
Hàm Ý Vị Băng lại gần nó, giơ tay gõ cửa, sau đó đặt ngón tay lên máy cảm ứng để xác nhận vân tay và ADN.
Đợi một hồi, cánh cửa mới tự động mở ra.
Hàm Ý Vị Băng tim đập thình thịch, bước chậm vào trong phòng.
Ánh mắt của cô lập tức bị thu hút bởi người đàn ông ngồi ở giữa phòng, đang cúi đầu chăm chú coi tập giấy trên tay.
Bàn làm việc của hắn là màu xám trầm, trên đó là một chiếc máy thông tin không nhãn mác, cùng với các tập giấy hồ sơ được sắp xếp gọn gàng.
Hắn vẫn tập trung xử lý công việc, không ngẩng đầu cũng không có phản ứng gì, như rằng không nhận ra cô đã đến.
Nhưng hắn chỉ cần ngồi yên ở đấy thôi, cũng đủ để khiến trái tim Hàm Ý Vị Băng tràn ngập vui mừng và e thẹn.
Cô bước nhanh lại gần hắn, theo thói quen đánh giá ăn mặc của hắn.
Bạc Thần Kiêu hôm nay không mặc quân phục như thường khi, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng ngắn tag, không cài hai nút trên.
Hàm Ý Vị Băng theo bản năng trông về phía hai cánh tay lộ ra của hắn, trong đầu không nhịn được nhớ lại hình ảnh chúng nó nổi gân lên khi ôm cô ở trên giường.
Liệu, tay hắn có ôm Hàm Ý Vị Hoa như vậy không?
Hàm Ý Vị Băng mím môi, đặt rổ lên bàn, còn cố ý đặt thật mạnh, muốn gây sự chú ý với Bạc Thần Kiêu.
Thống Quân Đại Đế quả nhiên theo ý của cô, mày nhăn lại như ghét việc bị ngắt quãng lúc làm việc, nhưng lại trở lại bình thường rất nhanh.
Đôi mắt đen không có cảm xúc nhìn cô, như đang nhìn một người lạ qua đường.
"Hàm Ý Vị Băng, tôi rất bận."
Bạc Thần Kiêu thản giọng, nói ra một câu trần thuật.
Cô nghe hiểu được rằng, hắn rất bận, không có việc gì quan trọng thì đừng tìm tới hắn.
Hàm Ý Vị Băng giả bộ không nhận ra ý tứ trong một câu ngắn ngủn này, tay đẩy đẩy rổ bánh, "Em làm bánh cho anh, anh bận việc như vậy, nhất định lại lười ăn cơm."
Cô dịu dàng mà nói, "Anh ăn tạm đi, nếu ăn bánh xong mà còn đói thì em nấu cơm cho."
Từ xưa đến giờ, Bạc Thần Kiêu nếu đang trong đà làm việc thì thường sẽ ngại việc ăn cơm mất thời gian, ai khuyên bảo hắn đều không nghe.
Xưa kia, chỉ có Hàm Ý Vị Băng lâu lâu đến thăm quân doanh hắn mới chịu ăn cho cô yên tâm, hoặc là cô gọi điện thoại tới, đợi hắn ăn xong mới chịu tắt máy.
Nhắc lại, là xưa kia.
Bạc Thần Kiêu lúc hai mươi sáu tuổi bây giờ ngồi trên ghế, yên lặng nghe cô lải nhải.
Cô vừa nói xong câu này, vừa định nói thêm gì đó, liền bị hắn ngắt lời.
"Cảm ơn đã quan tâm tôi."
Bạc Thần Kiêu gật đầu với cô.
"Nhiệm vụ hôm nay của Bạc phu nhân đã hoàn thành rồi, nếu không có việc gì thì mời cô về cho."
Tay đang mở rổ bánh của Hàm Ý Vị Băng cứng lại.
Hắn đang ý bảo những gì cô làm cho hắn đều là đang làm với nghĩa vụ "Bạc phu nhân" sao? Hay là...!Hắn đang châm chọc cô...!Giả tạo?
Hàm Ý Vị Băng không muốn nghĩ sâu ý nghĩa của câu nói này, như rằng không có việc gì mà mỉm cười, tay lấy hộp bánh ra đặt lên bàn.
"Hôm nay ngoài tặng bánh cho anh, em còn có vài thứ muốn hỏi."
Bạc Thần Kiêu không nhìn chiếc bánh, "Nói đi."
Hàm Ý Vị Băng tay run run, đột nhiên không muốn hỏi nữa.
Cô thật là sợ hãi, bây giờ chỉ muốn giả vờ không có việc gì mà chạy về nhà, giả vờ rằng chưa từng nghe thấy cuộc hội thoại trong nhà vệ sinh sáng nay, giả vờ rằng cái gì cũng không biết.
Nhưng có một số việc, không phải tự lừa dối bản thân là có thể giải quyết.
"Em nghe