Hàm Ý Vị Băng từ khi sinh ra đã là cô công chúa duy nhất của gia tộc của cô.
Chi chính của Hàm Ý gia tộc chỉ sinh ra con trai, ba cô là chi thứ, tuy không có năng lực tiếp cận trung tâm quyền lực của Hàm Ý thị như chi chính, lại sinh ra được cháu gái duy nhất của dòng họ tôn quý này.
Từ nhỏ cô đã hưởng hết mọi sủng ái, ba mẹ lại vô cùng ân ái, cùng nhau dạy dỗ và nuông chiều Vị Băng.
Bọn là là một gia đình ba người hạnh phúc.
Bạc Thần Kiêu chính là vị hôn phu của cô, Hàm Ý gia tộc và Bạc Thần thị đã đính hôn cho hai người từ nhỏ, ý nghĩa của cuộc hôn nhân này là để xúc tiến quan hệ hợp tác của hai gia tộc lớn nhất Preder, chỉ đợi cả hai lớn là sẽ đến với nhau.
Từ nhỏ hắn đã được bồi dưỡng để trở thành Thống Quân, kế thừa quân quyền tối cao của Bạc Thần gia.
Một chữ "Kiêu" đủ để mô tả được cuộc đời của hắn.
Tuy vậy, là thanh mai trúc mã của nhau, từ nhỏ hắn đã luôn yêu chiều cô hết mực, không để cô phải chịu một chút ủy khuất.
Sau khi tập luyện thì sẽ đi đón cô đi học về, kèm cô làm bài tập.
Vị Băng lúc tuổi nhỏ muốn trượt băng vào mùa hè, hắn lập tức xây sân băng cho cô chơi.
Ngày đông gió tuyết cô bảo thích hoa Thận A Nan trên đỉnh A La cao vút, hắn liền biến mất một tuần, cô giận cực kỳ, về nhà lại thấy được một cây Thận A Nan nằm yên trên bàn học.
Dùng tay chạm vào, vẫn còn lưu giữ hơi thở của băng tuyết, tỏa ra hơi trắng lạnh lẽo.
Điều khó được ở đây là những gì hắn cho cô, đều là tự tay hắn làm lấy, hoặc là dùng tiền hắn tự kiếm để mua cho cô.
Bảo vệ cô đến từng chân tơ kẽ tóc.
Rõ ràng là một cậu nhóc kiêu ngạo không nghe lời ai, nhưng sẽ cúi người xuống nghe cô thì thầm nói nhỏ, muốn gì là cho đó.
Ngày tháng trôi êm đềm, mọi thứ đều hoàn hảo và tốt đẹp.
Cho đến khi.
Mộng Vị Hoa, à không, Hàm Ý Vị Hoa xuất hiện.
Năm Hàm Ý Vị Băng mười hai tuổi, mẹ cô đột nhiên bị bệnh nặng rồi qua đời, bỏ cô ở lại trần gian một mình.
Người cha mà cô cứ cho rằng yêu thương mẹ mình hết mực bỗng lật mặt thay đổi.
Lễ tang của mẹ cô chưa được một tuần, ông ta đã vội vàng đón người tình bí ẩn của mình về nhà.
"Vị Băng, đây là dì Mai, là mẹ kế của con."
"Sau này phải nghe lời ba với dì Mai hiểu chưa?"
Hàm Ý Vị Băng đơ người nhìn người ba luôn yêu thương cô nay bỗng trở thành một tên ác quỷ đầy ghê tởm.
Bức hình tang của mẹ cô còn ngay trước mắt, ông ta đã ôm người khác trong tay.
"Con không gọi!"
"Ba là đồ đáng ghét! Bà là đồ tiểu tam đê tiện, chỉ biết phá hoại gia đình của người khác!"
Chát!
Má phải nóng rát, Hàm Ý Vị Băng trợn tròn mắt như không thể tin được, nhìn người ba vừa tát mình không chớp mắt.
"Mất dạy! Đúng là như mẹ mày!"
"Là tao chiều mày quá sinh hư! Không gọi đúng không? Không gọi thì nhịn đói đi!"
Nhìn vẻ mặt tức giận của Hàm Ý Nam và ả đàn bà tên Mai đang cười đắc ý ở bên cạnh gã, Hàm Ý Vị Băng vào lúc mười hai tuổi thì đã biết "hận" là gì.
Thật nực cười, luôn mồm nói yêu thương hai mẹ con cô nhất.
Nhưng con của ông với nhân tình lại hơn cô tận hai tuổi?
Con của đôi dâm phu dâm phụ này không ai khác chính là Mộng Vị Hoa, sau khi được nhận về gia tộc thì được ban cho dòng họ Hàm Ý, ngang hàng với cô.
Người chị gái này chính là biểu tượng của sự ngoại tình của ba cô, Hàm Ý Vị Nam không thể nào gọi ả ta là