Khó có thể tin cùng ghen tị lại bất ngờ ập tới theo sau hai chữ này, Hàm Ý Vị Băng cắn răng.
Tên bốn chữ, Bạc Thần Kiêu lại chỉ để hai chữ cuối, có phải chỉ cần gặp nhau bên ngoài là sẽ thân mật gọi bằng tên kép như cô luôn không?
Nghĩ đến người dưới thân trong lúc cô không biết lại gọi tên ả bạch liên hoa kia là "Hoa Hoa", Hàm Ý Vị Băng tức đến mức quên nhấp người.
Số cô lưu trong danh bạ của Bạc Thần Kiêu là lưu dưới tên "Bảo bối Băng Băng siêu xinh đẹp của Bạc Đại Đế đẹp trai", là từ lúc nhỏ cô tự lấy máy hắn để đặt.
Lúc đó có lẽ là còn thích cô, hắn rất dễ tính mà chấp nhận cái tên thiếu nghiêm túc này trong cái danh bạ toàn đặt tên nghiêm túc.
Về sau...!Về sau có lẽ là quên, có lẽ là thói quen, cũng...!Có lẽ là không để tâm, cho nên cái tên cô đặt vẫn như xưa, không thay đổi.
Nhưng một cái là cô tự đặt, một cái là Bạc Thần Kiêu tự tay ngồi gõ từng chữ ra để đặt, hắn là có thói quen đặt nguyên tên họ của mỗi người cho số điện thoại của họ.
Vị Hoa...?
Bỏ đi họ của gia tộc, chỉ đặt tên riêng, có phải ý rằng hắn chỉ coi trọng ả ta chứ không phải coi trọng gia tộc Hàm Ý?
Thân mật đến vậy ư?
Hai chữ mà thôi, Hàm Ý Vị Băng suy diễn theo cách nào cũng thấy hụt hẫng.
Mông lúc này lại bị vỗ, Bạc Thần Kiêu lạnh nhạt nhìn cô.
Hàm Ý Vị Băng cười lạnh trong lòng.
Tới, còn chưa thỏa mãn lần nào, hắn cũng nguyện vì Hàm Ý Vị Hoa mà bỏ dở việc giường chiếu với cô.
Tay chống bả vai của hắn, cô đang muốn đứng dậy, eo liền bị nắm chặt.
Bạc Thần Kiêu đè tay xuống, Hàm Ý Vị Băng không cự lại sức của hắn, rõ là đầu gậy đã chuẩn bị rút ra rồi, cô lại từ trên cao rơi xuống, lập tức bị đỉnh đến miệng tử cun9.
Vì không có sự cảnh giác, kh0ái cảm vừa thổi khắp thân thể, Hàm Ý Vị Băng liền cao trào.
Bạc Thần Kiêu như là tức giận việc cô ý muốn rời khỏi khi chưa thỏa mãn Bạc Thống Quân size nhỏ, không đợi cô hoãn lại, liền một tay cầm eo cô tự đưa lên rồi đè xuốn9, vừa nghe Hàm Ý Vị Băng yêu kiều r3n rỉ vừa bấm nút nghe máy.
Cô thấy được hắn thế nhưng dám bấm nút nghe trong lúc này, lập tức trợn to đôi mắt màu xanh băng.
Hàm Ý Vị Băng hoảng sợ, run rẩy dùng tay phải tự bịt miệng của mình lại, gồng hết sức lực để không bật thốt ra tiếng ngâm nga nào.
Bạc Thần Kiêu để điện thoại lên bàn làm việc lộn xộn, lúc nãy hai người [email protected] tình trên bàn, hắn chưa kịp dọn dẹp lại.
"Thần Kiêu?"
Một giọng nữ dịu dàng vang lên từ đầu dây bên kia.
Có lẽ là Hàm Ý Vị Băng ghét ả bạch liên hoa này cực kỳ, cho nên nghe như thế nào cũng thấy giả tạo.
Bạc Thần Kiêu "Ừ" một tiếng, sau đó giọng nghẹn ngào hỏi, "Có chuyện gì?"
"Sao giọng anh lạ vậy?"
Giọng Hàm Ý Vị Hoa chứa đầy ý lo lắng và dò hỏi.
"Mới ngủ dậy."
Bạc Thần Kiêu lười nhác nói, vừa dứt lời liền ngậm lấy một viên anh đào đang lắc lư trước mắt.
"Vậy à, chắc anh mệt lắm nhỉ, Thống Quân của một nước thật sự rất vất vả, em rất ngưỡng mộ anh."
Hàm Ý Vị Hoa quả nhiên có cấp bậc rất cao trong việc hiểu rõ đàn ông, tuy