Hàm Ý Vị Hoa nở nụ cười, như rằng không có việc gì, "Không uống cũng được, con gái chúng ta uống đồ ngọt nhiều sẽ dễ bị béo phì."Hàm Ý Vị Băng nhàm chán dùng tay còn lại xoắn tóc, không đáp.
Hàm Ý Vị Hoa cầm lấy muỗng, khuấy đều ly cà phê trước mặt, như đang hàn huyên với bạn bè mà nói:
"Nhìn em như vậy, làm chị cũng nhớ tới lúc xưa, khi cả đoàn múa của chị vinh dự được quân doanh thủ đô mời tới để múa khai lễ, đó cũng là lúc Thần Kiêu và chị lần đầu gặp nhau..."
Tay đang chơi tóc của Hàm Ý Vị Băng khựng lại.
"Lúc đó em ra nước ngoài sống với dì, cho nên chắc chắn không biết được Thần Kiêu tỏa sáng như thế nào trong thi đấu luận bàn, như không có việc gì to tát mà hạ gục các thanh niên tài tuấn khác...!Các vị cận thần bây giờ của Thần Kiêu, trong đó có rất nhiều vị từng bại dưới tay hắn lúc ấy..."
Giọng Hàm Ý Vị Hoa không giấu được vẻ ngưỡng mộ.
"Hắn dễ dàng liền được hạng nhất, chị lại là người múa giỏi nhất vũ đoàn, cho nên...!Chị với hắn liền đứng cạnh nhau trên đài, lúc chị đang biểu diễn, hắn đang đứng cạnh Lam phó tướng...!Chị lỡ trượt chân ngay cạnh hắn, Thần Kiêu...!Thần Kiêu nhìn lạnh lùng, nhưng lại đỡ chị rất vững, tuy cách một lớp bao tay nhưng chị vẫn cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay của hắn."
Hàm Ý Vị Băng lạnh nhạt nhìn ả.
"Đó là lần đầu tiên chị và Thần Kiêu tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, lúc đó chị rất là sợ hắn, rốt cuộc việc hắn tính tình tàn nhẫn và lạnh lùng là điều ai cũng biết...!Nhưng mà lúc đó hắn lại chủ động bắt chuyện với chị, hỏi han xem chị có bị sao không, còn nhìn chị chằm chằm nữa."
Nói tới đây, Hàm Ý Vị Hoa dừng khuấy cà phê, hai đôi má hồng đỏ lựng, mỉm cười như đang hồi ức.
"Lúc đó chị rất là ngại, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn...!Nhưng mà sau buổi khai lễ quân đội đó, Thần Kiêu đột nhiên tới chỗ nghỉ của vũ đoàn để tìm chị, cho chị số điện thoại."
Ngón tay của Hàm Ý Vị Băng bấu chặt vào chiếc túi xách nhỏ xinh của mình, ngơ ngác.
"Từ đó về sau, hắn sẽ thường tìm lúc rảnh để đi coi buổi biểu diễn của chị, hắn rất cao, khí chất lại độc nhất vô nhị, chị từ trên đài nhìn xuống liền thấy được hắn ngồi ở đâu, chị...!Chị cũng sẽ tranh thủ thời gian để đến quân doanh thăm hắn, coi hắn tập luyện...!Những lúc Thần Kiêu đi đánh trận ở xa, thường sẽ sai Lam phó tướng gửi quà cho chị, đôi lúc là đá cuội, đôi lúc là hoa dại, tất cả đều mang dấu vết của chiến trường hoang dại, chị rất rất thích..."
"Hàm Ý Vị Hoa, cô có biết tôi và chồng tôi có hôn ước từ nhỏ không?"
Hàm Ý Vị Băng như là vô cảm trước những lời nói của người chị gái đê tiện này, thuận miệng cắt gãy mạch kể của ả ta.
Hôn ước này tuy được cả hai bên gia tộc che giấu, nhưng không phải là bí mật, bên trong nội bộ đa số ai cũng hiểu rõ việc này.
Huống chi là Hàm Ý Vị Hoa, người luôn muốn thắng cô về mọi mặt.
"Cách."
Tiếng muỗng được đặt lại lên dĩa vang lên.
Hàm Ý Vị Hoa rũ mi, không nhìn cô, cầm lấy cây gắp đá, gắp từng viên đá bỏ vào trong ly cà phê đã khuấy xong, cười mỉm nói.
"Quá khứ của chị và Thần Kiêu em không hiểu được đâu...!Chị thừa nhận là có ghen tị với cuộc sống sung sướng từ nhỏ của em,