Quy trình diễn ra hôn lễ như sau, phu nhân sẽ ngồi trên bậc đài đã được che rèm, Thống Quân sẽ đến đó để vén rèm lên, sau đó sẽ đeo cho phu nhân trang sức mình đã chuẩn bị.
Phu nhân nếu vừa lòng, liền sẽ bỏ tay vào tay của Thống Quân.
Hai người sẽ cùng nhau xuống đài, nhảy điệu múa truyền thống của Prender, thường thường nhảy xong sẽ hôn nhau, tùy vào tình cảm và độ ngại ngùng của mỗi cặp.
Lãng mạn như vậy, quần chúng nhất định phải hết sức im lặng mà coi, sau đó canh lúc vỗ tay để tỏ vẻ sự cảm thán trước sự ân ái này.
Điều mà Quỳnh Tự đang nhắc nhở, là nhắc Hàm Ý Vị Băng lên đài ngồi sẵn.
Cô gật đầu, đuôi váy có người nâng nhưng vẫn phải đi thật cẩn thận.
Từ phía sau bước lên đài, ngồi ổn, liền nhàm chán nhìn thủ hạ sắp xếp lại vị trí đuôi váy, xòe ra sao cho đẹp.
Quả nhiên, mọi sự mỹ lệ đều không phải ngẫu nhiên.
Khách khứa dưới đài hàn huyên ồn ào, dịp hội tụ đầy đủ giới quý tộc như này chỉ có mỗi năm một lần, ai cũng muốn tạo quan hệ hoặc là nói chuyện làm ăn.
Tuy đã cố đè giọng, nhưng số lượng nhiều, liền vô tình tạo thành tiếng ồn.
Người hầu đã lui ra hết, Hàm Ý Vị Băng ngồi yên nghe họ nói chuyện, câu được câu không.
Bỗng, tiếng ồn đột nhiên biến mất.
Biến mất nhanh đến nỗi, Hàm Ý Vị Băng cứ ngỡ mình đang mệt mỏi nên sinh ra ảo giác.
Đang ngơ ngác, không gian tối tăm do bị rèm bao vây, đột nhiên xuất hiện một vệt sáng chói mắt.
Vì quá bất ngờ, Hàm Ý Vị Băng theo bản năng nheo mắt lại.
"Xin chào, Bạc phu nhân."
Giọng nam trầm thấp vang lên giữa không gian yên tĩnh, dịu dàng một cách lạ thường.
Hàm Ý Vị Băng mở bừng mắt, không chút phòng bị liền đâm thẳng vào đôi tròng tử đen nhánh không thấy đáy của ai đó.
Nó kiên nhẫn nhìn cô không chớp mắt, từ mặt chuyển lên tóc, sau đó xuống tai, rồi xuống cổ, xuống ngực, xuống cả bộ váy lễ lấp lánh.
Bạc Thần Kiêu cứ đứng ngược sáng như vậy mà đánh giá cô từ trên xuống dưới, Hàm Ý Vị Băng đỏ mặt, theo bản năng thẳng lưng thêm.
"X...Xin chào..." - Cô đang do dự nên gọi hắn bằng danh hiệu gì.
Bạc Thần Kiêu liền hất rèm ra hết, như đã hoàn thành việc trước tiên ngắm nhìn Hàm Ý Vị Băng, lúc này mới chịu cho người khác nhìn.
Hắn quỳ một gối, thân hình cao to lúc này mới có thể mặt đối mặt với cô, an tĩnh nhìn cô, đưa một bàn tay ra.
Chưa chào xong, lại thấy hắn đưa tay cho mình, Hàm Ý Vị Băng lắp bắp nói, "Này...!Này không đúng quy trình..."
Miệng nói vậy, tay lại nhanh lẹ bỏ vào lòng bàn tay hắn, sau đó lập tức bị nắm chặt.
Không đúng quy trình cũng không sao cả, Bạc Thần Kiêu có đưa gì thì cô cũng bằng lòng theo hắn.
Cả hai đều không đeo bao tay, lúc này da dán thịt, lớp kén của hắn ma sát với làn da non mịn của cô, nóng rực.
Bạc Thần Kiêu đứng dậy, tay còn lại cũng đỡ Hàm Ý Vị Băng đứng lên, sau đó để cô nửa tựa vào người, từng bước đi xuống đài.
Năm nào cũng là như vậy, hắn chưa bao giờ chịu làm đúng quy trình.
Lúc đứng vững trước mặt bao người, sau khi xác nhận đã đứng ở giữa đài, Bạc Thần Kiêu liền nắm tay cô để lên vai, sau đó nắm lấy eo của Hàm Ý Vị Băng, cúi đầu.
"Váy dài, cứ để chân lên giày tôi đi."
Hắn ghé vào bên tai cô, thản giọng dặn dò.
Từ xa nhìn lại, như một đôi tình nhân đang thủ thỉ