Dưới sự bảo vệ của Tần Tư Vy, cả hai vừa gật đầu với những người đến trước mặt muốn làm quen với Hàm Ý Vị Băng, vừa gian nan chen vào trong phòng lựa chọn.
"Đây là tác giả Herin nổi danh đã lâu đây ư? Hạnh ngộ hạnh ngộ."
Đạo diễn Trần Mục thấy hai người bọn họ vừa vào trong cửa, liền lập tức đứng dậy, ánh mắt như radar lập tức nhìn về phía Hàm Ý Vị Băng, liên tục nói.
"Xin chào hai vị, xin được chính thức giới thiệu, tôi là Trần Mục, rất hân hạnh được gặp mặt.
Đây đây đây, mời ngồi chỗ này."
Hàm Ý Vị Băng gật đầu, mỉm cười nói, "Rất hân hạnh được gặp mặt, chú đã vất vả rồi."
Tần Tư Vy quả nhiên quen thuộc với Trần Mục hơn cô nhiều, kéo tay Hàm Ý Vị Băng vừa ngồi xuống vừa bảo, "Tôi nghĩ là bắt đầu được rồi, người ngồi ngoài kia rất đông, chúng ta nên giản lược quy trình chào hỏi một tí, thời gian cấp bách."
"Đúng đúng đúng, bây giờ liền bắt đầu tuyển người." - Trần Mục vuốt râu nói, gật gù.
Vì thế cả ba người im lặng, người đầu tiên tiến vào có chút co quắp, diễn thử vai nhưng ánh mắt luôn cố ý vô tình nhìn về phía Hàm Ý Vị Băng, như là muốn nhìn xem cô nghĩ như thế nào về mình.
Trần Mục thường xuyên sẽ hỏi cô vài vấn đề, cảnh thử vai đều do thí sinh tự chọn, ông ấy luôn hỏi để xem thử cách đánh giá tính cách nhân vật của hai người có nhất trí không.
Hàm Ý Vị Băng cũng sẽ trả lời rất kỹ càng, bởi vì thật sự thích cái nghề này, cho nên cô dần cũng quên sự ngại ngùng ban đầu.
Thí sinh trước sau đều dừng ở mức ổn, cho đến khi có một thiếu niên trẻ tuổi bước vào phòng.
Thẩm mỹ lưu hành đương thời đa số sẽ dự theo phong cách của Thống Quân, cho nên lúc bấy giờ tóc đen mắt đen giống với Bạc Thần Kiêu đang được coi là tiêu chuẩn cái đẹp của phái nam.
Khi ra ngoài đường, nhìn một vòng, ai cũng sẽ nhận thấy được tần suất xuất hiện màu đen cao đến mức đáng sợ, đến kể cả phái nữ cũng theo đuổi màu sắc này.
Đó là lý do vì sao Hàm Ý Vị Băng chọn màu đen để đổi màu tóc và mắt.
Nhưng chàng trai này, lại phá cách mà có một đầu tóc và đôi mắt màu bạch kim.
Ngũ quan xinh đẹp tựa phái nữ, môi từ khi vào cửa thì luôn nhấp lại, cười như có như không.
Khí chất có chút phóng khoáng, thoạt nhìn liền biết là một chàng trai có rất nhiều nữ sinh thích.
Quan trọng là, từ đầu đến cuối không nhìn vị tác giả đang ngồi trong phòng lấy một lần, đó chính là Hàm Ý Vị Băng.
Cô theo bản năng chú ý người đầu tiên làm lơ cô.
"Xin chào mọi người, tôi là Thẩm Ôn Hi, một diễn viên tự do, đến đây để thử vai nam chính."
"Ừm, chào cậu, hôm nay cậu muốn diễn cảnh gì?" - Tần Tư Vy làm đúng trách giao tiếp chào hỏi của mình.
Thẩm Ôn Hi cười, xinh đẹp đến mức khiến ba người đang ngồi và nhân viên công tác ở trong phòng có chút chói mắt, lời nói lại ngoài ý muốn mà vô cùng thiếu đánh.
"Cảnh nào cũng được ạ."
Hàm Ý Vị Băng rũ mi, liễm đi sự bất ngờ trong mắt mình.
Trước đó, ai cũng chọn một cảnh để luyện tập trước, mong đề cao xác suất được chọn của mình.
Nhưng chàng trai tên là Thẩm Ôn Hi này...
Cô đột nhiên muốn biết cậu ấy dựa vào điều gì mà lại kiêu ngạo như vậy.
"Xin chào, cậu có thể diễn cảnh lúc nam chính ép nữ chính làm bạn gái của hắn sau giờ học được không ạ?"
Hàm Ý Vị Băng vốn ít nói, lúc này bỗng lên tiếng, cả phòng liền nhìn về phía cô.
Đôi mắt lộ ra ngoài khẩu trang đã được trang điểm sao cho khác