"Vị Băng, tự biết nhục đi."
Ả ta nói như vậy, sau đó trở nên im lặng.
Hàm Ý Vị Băng xoay người, dựa lưng lên lan can.
"Mộng Vị Hoa."
Lưng cô thẳng tắp, đầu lại cúi xuống rất thấp.
"Nếu chồng tôi thật sự đồng ý cho con cô kế thừa chiếc ghế Thống Quân này, hôm nay sao lại gọi cho tôi để nói những lời này?"
"Đương nhiên là tao không muốn con tao..."
Hàm Ý Vị Hoa định cãi lại bằng câu gì đó, lại bị đầu dây bên kia cắt ngang.
"Không muốn con cô sinh ra mà không có cha hợp pháp à?"
Giọng Hàm Ý Vị Băng nhẹ tênh, cô cười nhạt.
"Lớn hết rồi, cái thói ghen tị rồi nổi điên cắn người lung tung của cô không ngờ vẫn chưa chữa khỏi được."
"Mày dám-"
"Tao dám." - Cô cười khẩy, "Có gì mà không dám? Một đứa con hoang kế thừa cái máu thích động vào chồng người khác của mẹ nó, mày nghĩ tao dám hay không?"1
Hàm Ý Vị Hoa như bị chọc tiết, hét lên: "Mày-"
"Cúp máy."
Hàm Ý Vị Băng nhíu mày, tay theo bản năng xoa huyệt thái dương.
"Trùng hợp thay, hắn cũng nói với tao rằng sẽ cho con tao kế thừa chức vị, mày nghĩ xem hắn có nói dối tao không?"
Cô mỉm cười, tràn ngập ác ý với người chị gái thích bịa chuyện của mình.
"Chồng tao đã hai mươi sáu tuổi, Thống Quân một nước, tính tình nói một không hai, không thích nói dối."
Hàm Ý Vị Băng lấy điện thoại rời khỏi tai, vừa nhìn cái tên hiện trên màn hình, vừa thản giọng nói.
"Cho nên, nếu hắn thật sự muốn, mày sẽ không phải thảm thương mà gọi điện cầu xin tao như vậy, bye bye."
Sau đó, lập tức bấm hủy cuộc gọi.
Hàm Ý Vị Băng nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.
Gió đêm mát rượi, hòa lẫn chút mùi cỏ cây, xung quanh là tiếng ồn ào náo động của những người ở bên trong.
Cô mím môi, không biết là bản thân muốn đi đâu, chỉ lưu ý né tránh đội Cận Vệ, men dọc theo hành lang, đi thẳng mãi.
Tại cuối hành lang, thấy được một khu vườn nhỏ ở phía sân sau.
Vào vườn, ánh đèn mờ nhạt, Hàm Ý Vị Băng yên lặng tìm kiếm, tuy không thấy ghế đá, nhưng lại tìm thấy một chiếc xích đu làm bằng gỗ.
Ngồi xuống, hai tay cầm dây ở hai bên.
Chân dùng lực, tự đẩy bản thân lên cao, sau đó cong chân, xích đu rơi xuống, tự rung lắc.
Hàm Ý Vị Băng nhấp môi, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.
Trăng dịu dàng như vậy, như một người mẹ hiền hậu, phủ đều thứ hào quang bạc ấm lên khắp thế gian vạn vật ở dưới, bao gồm cả một trái tim đang chết lặng.
Trong lúc vô tình, cô nhớ lại lời châm chọc ban nãy của Hàm Ý Vị Hoa.
Chẳng lẽ mày nghĩ Thần Kiêu với tao chỉ yêu đương trong sáng, nắm tay hôn hít thôi à?
Lúc đó, cô liền có xúc động muốn nói gì đó để trả lời ả.
Nhưng mà, phải nói cái gì đây?
Bảo rằng, đúng vậy, Thần Kiêu từng bảo chỉ làm thế với mình tôi, Thần Kiêu từng bảo chỉ giữ thân kỹ càng để đợi tôi, Thần Kiêu chỉ chạm vào người con gái của hắn thôi sao?
Hàm Ý Vị Băng tin tưởng, chỉ cần còn một ngày Hàm Ý Vị Hoa chưa có danh phận chính thức, tức Bạc Thần Kiêu vẫn chưa làm gì ả.
Những lời này, những suy nghĩ này, nếu nói ra, chính cô cũng sẽ bật cười.
Cười nhạo rằng, Hàm Ý Vị Băng, sao mày lại ngây thơ như vậy?
Chẳng qua là tự bịt tai lại, không muốn nghe không muốn biết điều mình không thích mà thôi.
Nhưng mà...!Cô còn phải làm như thế nào đây?
Nếu không nghĩ như vậy, mỗi lần lên giường với chính người chồng hợp pháp của mình, cô nhất định sẽ cảm thấy hắn dơ.
Người cô yêu, sao mà dơ được, cô sao mà nỡ nghĩ hắn như vậy?
Cho nên, từ đó tới giờ, Hàm Ý Vị Băng chưa bao giờ để bản thân phải tự hỏi vấn đề này.
Vấn đề: Bạc Thần Kiêu có làm tình với chị cô hay không?
Nếu tự hỏi, cô nhất định sẽ điên lên