Mùi máu tươi nồng nặc là thứ đã đánh thức Hàm Ý Vị Băng.
Nhưng một Hàm Ý Vị Băng, một Bạc phu nhân mà ai cũng có thể thay thế, thật sự không đủ để đổi cái mạng của chú.
Cô ta, không có giá trị tới mức đó.
Trong đầu như gắn một chiếc máy phát thanh, tự động lặp đi lặp lại hai câu nói này của Bạc Thần Kiêu, của chồng cô.
Ngay cả ngữ điệu lạnh nhạt và cảm xúc khinh mạn cô của hắn, nó cũng có thể phục chế lại, giống y hệt.
Đầu bắt đầu đau nhức, dữ dội hơn bao giờ hết.
Đau tới mức này, hệt như lần đau đầu đầu tiên vậy.
Tim như thắt nghẹn lại, không thể tin được, cùng với...!Thất vọng.
Hàm Ý Vị Băng biết, từ khoảnh khắc Bạc Thần Kiêu vừa dứt lời, cô đã tiến vào trạng thái tự mình không chấp nhận.
Không thể phản ứng với những gì xảy ra ở ngoài cơ thể, tuy vẫn đang mở mắt, nhưng kí ức của cô trong khoảng thời gian này là rỗng.
Lúc này, Hàm Ý Vị Băng như sống ở trong một thế giới chỉ có một mình cô.
Một khi tỉnh dậy, những ký ức đau thương cô không thích sẽ tự động làm nhòe đi.
Ví dụ như, cô đã quên mặt của Bạc Thần Kiêu trong buổi chiều hoàng hôn hôm đó, chỉ nhớ rõ được lời chia tay của hắn, lại không thể nào nhớ được trước và sau đó hắn đã nói những gì.
Ngay bây giờ, cũng hệt như hôm đó, khác nhau ở chỗ là, Hàm Ý Vị Băng chưa kịp hoàn thành việc quên ký ức, thì đã bị cảm giác khó thở cùng mùi máu tươi nồng nặc đánh thức.
Cho nên, cô không thể quên được gì cả.
Đôi mắt xanh băng nhuốm đẫm sự bất lực, vừa nhấc mắt.
Liền thấy được người khiến cô đau lòng đến mức phát bệnh, người bảo rằng sẽ không cứu cô, thế nhưng lại xuất hiện ở nơi này.
Cùng với, nửa thân máu đỏ.
Trong một cái chớp mắt nào đó, Hàm Ý Vị Băng cho rằng, cô nhất định là đang nằm mơ.
Bằng không Bạc Thần Kiêu sao lại xuất hiện ở nơi này? Sao lại bị thương đến mức như thế? Là hắn thời niên thiếu vì quá đa lòng cô cho nên đã quay trở lại trong giấc mộng ư?
Nước mắt ngấn đầy hốc mắt, ngực trái đau nhức, là cảm giác xót xa đến nghẹt thở.
Bạc Thần Kiêu thời niên thiếu ngẩng đầu, nhìn cô một lát.
Hàm Ý Vị Băng mở to mắt, cảm thấy hắn có chút trưởng thành hơn so với lúc đó, càng coi càng giống với chồng cô lúc bây giờ.
"Sao? Hối hận rồi à?"
Giọng nói khó nghe như dùng dao khuấy vài màng nhĩ của cô vang lên, chứa đầy ác ý.
"Hối hận cũng được, nhưng con bé này phải chết thôi."
Cổ bỗng dưng bị một bàn tay bóp chặt, Hàm Ý Vị Băng theo bản năng nâng tay muốn gỡ cái tay này ra.
Vừa cảm nhận được sự khó thở, liền có một tiếng súng đoàng vang lên.
Cổ lập tức được thả lỏng, bản năng cầu sinh khiến Hàm Ý Vị Băng hít lấy hít để không khí vào phổi.
Chưa kịp nhìn kỹ, lại có một tiếng súng đoàng vang lên.
Bàn tay trên cổ thả lỏng hơn ban nãy.
Đầu bớt đau nhức, cô mới có rảnh mà nhìn thấy được nơi phát ra tiếng súng.
Bạc Thần Kiêu mặt không cảm xúc, vẫn nhìn cô như ban nãy, chỉ là trên tay hắn đang cầm một cây súng, đầu nòng tự quay về phía mình.
Hàm Ý Vị Băng đột nhiên hiểu được.
Cô không có nằm mơ.
Khung cảnh trước mặt là thật, người trước mặt...!Cũng là thật.
Từng ngụm không khí mà cô vừa hít vào, đều là do Bạc Thần Kiêu dùng máu