"Để tôi chỉ em cách dùng súng."
Giọng Bạc Thần Kiêu nhạt nhẽo như đang nói một chuyện không quan trọng nào đó.
"Ở nước chúng ta, ba đai thường là súng vô thanh, không nổ tiếng súng khi bắn."
Vừa dứt lời, cô chưa kịp nói gì, Hàm Ý Vị Băng liền cảm nhận được ngón trỏ của mình bị ép phải cong lại.
Đoàng.
Có lẽ là ảo giác, tuy không có tiếng súng, nhưng lúc đạn được bắn ra, Hàm Ý Vị Băng vẫn theo bản năng tự ghép tiếng vào cho nó.
Tiếng Đoàng vang lên lúc Bạc Thần Kiêu định tự bắn vào chân ban nãy, thật sự khiến cô bị ám ảnh.
Chỉ cần nhìn thấy cò súng bóp lại, trong đầu cô liền xuất hiện cảnh tượng lúc ấy.
Không có âm thanh, nhưng báng súng lại chấn động mạnh vô cùng, khiến cho tay cô đau nhức.
Đau đến mức, Hàm Ý Vị Băng nhịn không được mà bật khóc ra tiếng, muốn thả súng ra, nhưng tay của người ở sau lại không chút thả lỏng.
Giữ yên, cầm chặt cực kỳ, như đang ép cô phải thừa nhận nỗi đau này.
"Em đau..."
Vừa đau lòng vì thái độ ban nãy của Bạc Thần Kiêu, vừa tủi thân vì hành động này của hắn.
Hàm Ý Vị Băng chịu không nổi nữa, khóc nấc lên.
"Em rất...!Hức...!Đau mà...!Thả tay...!Hức...!Em ra..."
Người ở ngay sau lưng cô rõ ràng có nghe được, nhưng lại không hề tỏ ra áy náy, chỉ yên lặng mà tựa cằm lên đầu cô, thờ ơ không nói một lời.
Mùi máu ở sau ngày càng nồng, rõ là bả vai hắn cũng bị cây súng này chấn đến mức chảy càng nhiều máu, nhưng tay vẫn giữ chặt tay cô, không buông ra dù chỉ là một tí.
Bỗng, Hàm Ý Vị Băng nhớ lại lúc cô còn nhỏ, lần đầu té ngã, đau đến mức khóc không dừng được, chỉ biết ôm Bạc Thần Kiêu mà nhõng nhẽo, đợi hắn dỗ mình.
Nhưng vị trúc mã lớn hơn cô sáu tuổi này, chỉ cười, không nói một lời, lát sau liền leo lên cây, sau đó thả mình rơi xuống đất.
"Băng Băng, không phải sợ, anh cùng đau với em."
Rõ ràng là có khả năng dùng võ công đáp đất an toàn, nhưng lại nguyện để bản thân bị thương.
Cô nhớ rõ, lúc đó chân hắn máu và bùn lẫn lộn, trông rất ghê sợ,nhưng mặt lại tỉnh rụi, vui vẻ cười ôm cô vào lòng và nói như vậy.
Một cô bé ai dỗ cũng không ngừng khóc, lại bị một hành động đơn giản như vậy dỗ dành thành công.
Hàm Ý Vị Băng bất lực cắn môi, lắc đầu thật mạnh như muốn quên đi thứ gì đó.
Cô nhích người, muốn rời xa khỏi người ở phía sau.
"Tôi cho em cầm súng, không phải là để em tự tổn thương mình."
Cánh tay bên hông buộc chặt, như một nhà lao vững chắc, giam cầm cô tại chỗ.
Hai thân thể dán sát nhau kín kẽ tới nỗi, Hàm Ý Vị Băng có thể nghe được tiếng tim đập của hắn.
Bạc Thần Kiêu cười nhạt, thả tay cô, mặc kệ cây súng rơi xuống đất.
Cằm bị nắm lấy, không bị bắt phải quay đầu về phía sau để nhìn hắn.
Bạc Thần Kiêu chỉ đơn giản là nâng cằm cô lên, ép cô phải ngẩng lên.1
Hàm Ý Vị Băng nãy giờ luôn cúi đầu, lúc này bị ép phải ngẩng lên, buồn bực nâng mắt.
Vừa định hình được cảnh vật trước mắt, cô liền trợn to mắt.
Đôi đồng tử xanh băng co rụt.
"Nhìn cho kỹ đi, Băng Băng."
Như ác ma đang nói nhỏ bên tai, giọng nói trầm thấp của Bạc Thần Kiêu bỗng trở nên xa lạ cực kỳ.
Trên mặt đất, Thẩm Ôn Hi vẫn giữ tư thế quỳ hai gối, mắt đỏ bừng, cơ mặt run rẩy.
Đập vào mắt của Hàm Ý Vị Băng, là một lỗ nhỏ đang chảy máu trên ngực trái của cậu ta.
Đạn của Anne và dao của Mavis chỉ bắn trúng và đâm vào lưng của Thẩm Ôn Hi.
Chứ không phải là ngực trái.
Viên đạn ban nãy mà Bạc Thần Kiêu cầm tay cô bắn ra dưới danh nghĩa chỉ em cách dùng súng, không cần nghĩ nhiều cũng biết nó đã trúng ai.
Thẩm Ôn Hi như đang cực kỳ đau khổ, tiếng rên khóc của cậu ta rất lớn, nhưng không rõ thành lời, bị chặn lại bởi miếng bịt miệng bằng sắt được sáng chế riêng cho các tù nhân.
Hai vị binh lính đứng cạnh cậu, có một người bỗng nhìn về phía Hàm Ý Vị Băng, hoặc là nói nhìn về phía người ở sau cô.
Như là nhận được mệnh lệnh gì vậy, lập tức dùng chân đá mạnh vào lưng