Buồn bã rũ mắt, cô sực tỉnh, nhận ra nãy giờ người ở sau lưng chưa từng đáp trả một lời nào.
Mạng người nguy cấp, Hàm Ý Vị Băng cầm lấy tay của Bạc Thần Kiêu, lắc nhẹ.
"Em sẽ nghe lời anh, cũng sẽ không có thêm chồng nhỏ, Thần Kiêu, để hắn sống, em sẽ không gặp lại hắn thêm một lần nào nữa."
Cô nhỏ giọng thề thốt, thu chân, rúc vào ngực hắn.
Như đứa bé đang được chở che, cực kỳ dựa dẫm vào người bảo vệ nó.
"Đi mà..."
Nực cười thay, rõ ràng là tim hắn đã dành cho người con gái khác, Hàm Ý Vị Băng vẫn không quên được cách dỗ ngọt người này.
Không phản kháng, thuận theo ý hắn, Bạc Thần Kiêu dù cho đang tức giận như thế nào, cũng sẽ trở nên rất dễ nói chuyện.
Quả nhiên, chưa được hai giây, cô liền nghe được một tiếng cười lạnh.
"Em không kiếm chuyện gây sự với tôi nữa, nó sẽ được sống."
Bạc Thần Kiêu lạnh nhạt nói, như đang đàm phán điều kiện với cô.
Muốn ly hôn, dọn ra ở riêng, những điều cô phải cố gắng hết sức mới có thể làm được.
Ở trong mắt hắn, lại chỉ đơn giản là kiếm chuyện gây sự.
Hàm Ý Vị Băng cắn môi, rũ mắt, thấp giọng đáp:
"Vâng."
Vừa dứt lời, cảnh vật trước mắt liền đảo lộn.
Lúc nhận thấy được bàn tay nóng rực của Bạc Thần Kiêu luồn xuống đầu gối cô, Hàm Ý Vị Băng đã đoán trước được hắn sẽ ôm cô lên, cho nên lúc này vô cùng bình tĩnh mà đỡ bả vai lành lặn ở phía bên kia, ổn định thân thể.
Xoay đầu nhìn về phía Thẩm Ôn Hi, miếng bịt miệng cậu đeo đã được gỡ ra, một vị quân nhân nắm tóc cậu kéo đầu lên, nhét một viên thuốc không rõ màu vào trong miệng Thẩm Ôn Hi.
Y tế của Prender phát triển ngang tầm với mảng vũ lực võ trang, Bạc Thần Kiêu nếu nói để cho Thẩm Ôn Hi sống, thì cậu ta sẽ không chết.
Cảm nhận được đôi tay của hắn đang ôm cô chặt hơn, Hàm Ý Vị Băng lập tức rũ mặt, dựa đầu vào vai hắn, như là không chút để ý Thẩm Ôn Hi.
Thoạt nhìn, vô cùng ngoan ngoãn.
Nhưng chỉ có mình Hàm Ý Vị Băng biết được, lòng cô đang bức bối như thế nào.
Chồng của mình có con với người con gái mà hắn yêu, đôi tay từng ôm người khác nay lại không rời thân cô nửa tấc, bờ vai vững chãi này không phải chỉ dành riêng cho cô.1
Đau lòng như vậy, nhưng không dám làm gì, cũng không nỡ trách móc hắn, Hàm Ý Vị Băng nghĩ mãi, cuối cùng chỉ đơn giản là muốn rời xa Bạc Thần Kiêu mà thôi.
Hàm Ý Vị Băng không hiểu vì sao, rõ ràng hắn ghét bỏ cô như vậy, việc ly hôn và ở riêng rõ là cũng hợp ý của hắn như vậy, nhưng xoay một vòng lớn, mọi thứ lại trở về như lúc ban đầu.
Người chửi mắng cô là kinh tởm, là không xứng để so sánh với Vị Hoa, là Bạc Thần Kiêu.
Nhưng người dặn dò cô chỉ được thích mình tôi, người không cho cô ly hôn, người cứu cô khỏi nguy hiểm, cũng là Bạc Thần Kiêu.
Hàm Ý Vị Băng không hiểu hắn đang nghĩ gì nữa.
Cô cảm thấy, mình như một con hề để cho hắn giải trí vậy.
Bạc Thần Kiêu lúc không vui thì cay nghiệt với cô.
Còn lúc vui thì lại dịu dàng như một người hoàn toàn khác, không nói một lời mà yên lặng chịu mười phát đạn vì cô.
Hàm Ý Vị Băng nhịn không được mà thử suy diễn, nếu đổi cô thành Hàm Ý Vị Hoa, hắn sẽ tự