"Vợ, một lần nữa thôi, nhé?"
Khác với thái độ ép buộc của hôm qua, hôm nay Bạc Thần Kiêu cực kỳ có kiên nhẫn mà hỏi ý kiến cô.
Hàm Ý Vị Băng biết, hắn rõ là nghe hiểu ý của cô rằng cô không muốn mang thai, và chỉ đơn giản là như vậy thôi.
Nhưng hắn lại tự ý bóp méo ý tứ của cô, tự ý cho rằng cô không muốn là vì ngại mệt và ngại con hư đốn, sau đó mới trả lời như thế.
Cô chưa kịp nói gì, thì lại bắt đầu cầu hoan, rõ ràng là không muốn tiếp tục chủ đề này.
Hàm Ý Vị Băng nhấp môi, rũ mắt, che giấu vẻ khác thường trong đôi đồng tử xanh băng của mình, không nói một lời.
Lâu đến mức, tiếng thở dốc ở bên tai ngày càng rõ rệt, như núi lửa sắp phun trào.
Tai bị cắn một lần nữa, lúc này cô mới nâng mi nhìn chồng mình.
Mái tóc đen của Bạc Thần Kiêu thấm mồ hôi, dính vào mặt hắn, trông có chút đáng thương.
"Nhé?"
Giọng hắn trầm, nhuốm đẫm ý hứng tình, đôi tròng tử đen như phủ sương mù, nhìn cô đầy mơ màng.
Rõ ràng đã cực kỳ muốn, nhưng vẫn tôn trọng mà hỏi ý kiến của Hàm Ý Vị Băng.
Như thể, người hôm qua ép buộc cô không phải là hắn.
Như thế, người không có sự cho phép của cô mà trực tiếp bắn đầy bụng cô, bắt cô phải mang thai, không phải là hắn.
Hàm Ý Vị Băng mỉm cười, nhu nhược mà nâng hai tay ôm lấy cổ của Bạc Thần Kiêu, vùi mặt vào cần cổ hắn.
Người sau hiển nhiên không dự đoán được hành động này của cô, khựng một lát, sau đó ngay lập tức cũng ôm lấy cô thật chặt.
Tiếng thở gấp ngày càng dồn dập, biên độ ma sát của vật đó cũng ngày càng rõ ràng.
Như thể chỉ đợi cô đồng ý thôi, nó sẽ bắt đầu làm việc.
"Đều làm phu nhân mấy năm rồi, còn nhõng nhẽo như vậy.
"
Bạc Thần Kiêu cười khẽ, rõ là đang chê bai, nhưng tay ôm cô lại không hề thả lỏng một tí nào.
Trước mũi là hương mồ hôi quen thuộc, cùng với mùi máu tươi thoang thoảng, Hàm Ý Vị Băng ôm chặt cổ hắn, rướn người hít lấy hít để, như một kẻ nghiện đang lên cơn nghiện ngập.
Hai giây sau, cô mới ngẩng đầu, hôn lên chiếc cằm trước mắt, nhỏ giọng nói:
"Thần Kiêu, nơi đó của em có chút đau rát.
"
Một câu thôi, như một gáo nước lạnh, dập tắt không khí sắp bùng lửa.
Người đàn ông đang ôm cô cứng đờ.
Không biết là qua bao lâu, môi Hàm Ý Vị Băng lại bị mút lấy.
Lần này cô không giống như những lần trước, đợi Bạc Thần Kiêu cạy ra khớp hàm mình.
Mà là nóng vội ôm chặt cổ hắn, chủ động hé miệng cho bựa lưỡi thô to dễ dàng xâm nhập vào bên trong.
Đáp lại cực kỳ nhiệt tình, cổ họng nhúc nhích, nuốt trọn hết nước miếng của hắn xuống bụng.
Mỗi lần nuốt, thứ gì đó đang ở bên trong cô sẽ càng to lên.
Hàm Ý Vị Băng hoàn toàn có thể cảm nhận được từng đường gân xanh gồ ghề của nó, nóng rực, hơi run rẩy, như cực kỳ hưng phấn.
"Xin lỗi, tôi nên tiết chế hơn.
"
Lúc dứt hôn, Bạc Thần Kiêu sau khi liếm sợi nước giữa hai người họ, liền thấp giọng nói như vậy, rồi lại cúi đầu liếm khóe miệng của cô.
Xin lỗi, là vì cảm thấy có lỗi khi muốn cô một cách không có giới hạn.
Chứ không phải là Xin lỗi, tôi không nên ép buộc em làm tình.
Hắn lại quay trở lại cắn tai cô, vừa hôn vừa từ từ rút cây gậy đang cực kỳ cứng rắn ra ngoài.
Có lẽ là ở bên trong cô quá lâu, lúc hoàn toàn rút ra, tiếng nước vang lên rất sắc tình, rất rõ rệt giữa căn phòng yên tĩnh.
Có hai ngón tay đưa vào bên trong, lớp kén thô lệ nhẹ ma sát lớp thịt non đang bỏng rát, sau đó quay sang sờ thịt môi và hạt tiêu nhỏ xinh ở bên ngoài.
"Sưng lên hết rồi.
" - Bạc Thần Kiêu hơi cắn nhẹ tai cô, trầm giọng nói.
Hai ngón tay lại quay trở lại bên trong mà sờ ra ngoài thêm một lần nữa.
Hàm Ý Vị Băng nhắm mắt, nhỏ giọng rên rỉ, tay ôm cổ hắn ngày càng buộc chặt.
Tiếng thở dốc của người đàn ông ở bên tai