Khuất Ngôn Chấn không để cho Tuệ San kịp thích nghi đã đưa tiểu đệ thúc vào tư m*t non yếu ấy, vạt váy mỏng manh che chắn nửa cơ thể trên không chút kín đáo, ngược lại còn khiến nam nhân nóng mắt.
Cơ thể Tiểu San như miếng pho mát trắng trẻo, thơm ngon cho đám đàn ông, bất cứ kẻ nào trông thấy dáng vẻ của cô lúc này vậy.
Nghĩ đến cảnh Tuệ San vuột khỏi tầm tay mình lúc nào, Ngôn Chấn lại bứt rứt không thôi, đã vậy cô còn sơ sẩy ngã lăn ra thảm cỏ nhà họ Mã rồi để Mã Lê Thanh ra bế bồng lên tay.
Bất giác hắn lại th úc mạnh hơn vào sâu bụng dưới của Tuệ San, cô khóc nấc lên cãi:
- Ngài...!ư...!hức hức...!ngài chậm...!ah, ah...
Khuất Ngôn Chấn bấu mạnh hai bên ng*c của nữ nhân xong lại rờ qua từng nấc thịt, hỏi:
- Haha...!thằng đấy bế em như nào? Bàn tay nó chạm vào đâu...!em mau nói, tôi không còn kiên nhẫn nữa mất
Nữ nhân thút thít nói ra:
- Mã Lê Thanh...!ah...!chỉ nhấc e...!nhấc em lên rồi...!th...!ah...!thả xuống ngay mà...!ư...
Khuất Ngôn Chấn không nguôi giận mà thúc sâu, cơ thể cô nhạy cảm mà rướn cao cong lên như tôm luộc, làn da đã đỏ lựng lên rồi lấm chấm mấy vết bầm nhẹ.
Bên dưới cửa huy*t bị ép nở ra thật rộng, thứ kia chôn chặt vào lớp th*t nộn, đầu gậy càn quấy khắp xung quanh không cho khoang bụng nhỏ của cô được nghỉ ngơi mà thở dồn dập đến đáng thương
Nữ nhân với tay lên ôm chặt cổ Ngôn Chấn, nức nở:
- Ngài Khuất...!ah...!dừng một chút...!ha...!ưm...
Hắn cũng chịu dừng một lúc nhưng không rút vật hùng vĩ ấy ra, mồ hôi trên trán rỉ xuống cơ thể mềm oặt của Tuệ San.
Cả hai dựa vào nhau mà thở gấp, nữ nhân đang nghỉ ngơi một lúc thì bên dưới vẫn cảm nhận tiểu đệ của Khuất Ngôn Chấn dường như không chịu yên, nó vốn đã lớn sao còn trướng to hơn, cô căng mắt nhìn xuống mà xấu hổ giữa điểm giao thoa của hai người, sau cùng ngước khuôn mặt non nớt lên hỏi nhỏ:
- Ngài...!sao ngài...!ưm...!đừng trướng nữa mà...!ah, hức hức
Cô mè nheo như tiểu thỏ bị trêu chọc quá đà, da mặt quá mỏng không chịu được mấy lời nói d*m tục nữa chi là mấy hành động vô sỉ này.
Khuất Ngôn Chấn thì ngược lại, hắn thích nhìn cô bối rối hay vật lộn trong lòng mình mà không sao thoát ra nổi.
Nam nhân cười lên vui vẻ, tà tà bên tai cô:
- Tiểu đệ giận em lắm nên mới trướng lên...!em mau dỗ dành tiểu đệ đi
Tuệ San nhíu mày, cô không chịu thỏa hiệp, lớn gan thách thức:
- Tiểu đệ xấu xí
Nói xong cô liền nằm dúi vào hõm cổ hắn, đành chịu hạ bộ đang bị càn quấy điên đảo.
Khuất Ngôn Chấn đâu để cô yên, hắn biết nếu dồn ép tiểu thỏ quá thì cô thành ra chống đối, bởi vậy hắn cố tình hếch nhẹ hông mình làm nữ nhân lại giật mình cả nảy lên thôi, rồi cười lên vui vẻ mới tạm tha cho Tuệ San.
Hắn bế tiểu thỏ ra sofa bên ngoài, chiếc váy vẫn mặc nguyên, che chắn một chút để cô không cảm thấy bản thân quá lỗ lòa, hạ giọng:
- Em thân quen với tôi quá rồi...!thành ra chẳng còn ngại ngùng nữa nhỉ? Còn hay chọc ngoáy để tôi tức điên lên mà
Tuệ San ấm ức đấm vào lồ ng ngực của Ngôn Chấn, lí lẽ:
- L...!Là ngài không chịu nghe em nói hết
Khuất Ngôn Chấn cười nhẹ, Tuệ San lại càng khó tính, hằm hè lấy lại cái uy mình bị mất hết mỗi khi nam nhân quỷ quyệt hành hạ cô, gắt:
- Ngài chỉ toàn bắt nạt em thôi...!em không muốn ở đây một giây