Dứt lời, Khuất Ngôn Chấn cài chiếc kẹp nhỏ xuống ngay hạt trân châu hồng đang rỉ thủy d*ch, chiếc kẹp nén chặt lấy hạt th*t bé đáng thương khiến dòng nước ngưng lại ngay tức khắc, cơn đau và kh0ái cảm hòa trộn truyền dọc đùi non rồi cả bụng dưới khiến Tuệ San như phát điên.
Cô sợ hãi nhìn xuống tư m*t, nó đỏ au lên lại nhớp nháp, bèn rối rắm:
- Ngài Khuất...!bỏ ra...!bỏ thứ đó ra...!ư hức
Ngôn Chấn búng nhẹ vào chiếc kẹp liền khiến nó rung mạnh, Tuệ San mới đó lại run bần bật lên theo huy*t thịt của mình.
Tên bi3n thái trước mắt thoải mái nhìn ngắm dáng vẻ ph óng đãng thống khổ này của tiểu thỏ, trầm mặc:
- Không thể bỏ...!nếu có bỏ thì San nhi em liên tục b ắn ra trước, không đợi tôi gì cả
Tuệ San bị mấy lời d*m tục này làm thẹn đến uất ức, nữ nhân gục đầu xuống cầu vai Ngôn Chấn, cầu xin rất đáng thương:
- Ngài đừng nói...!xin ngài...!um...
Nam nhân vuốt tay dọc đốt sống lưng vật nhỏ, ngón tay hắn di qua nơi nào là nấc thịt liền mềm oải ra, cơ thể cũng tự nhột mà uốn éo nhẹ.
Hơi thở mệt nhoài của Tuệ San phả ra bên tai hắn đầy hấp hối và nồng ấm, Ngôn Chấn đỡ khuôn mặt đỏ gắt lên hệt trái cà chua chín mọng của tiểu thỏ, nhìn sâu vào đôi mắt ngấn lệ ấy rồi nói nhỏ:
- Tuệ San, tôi không muốn nhìn em khóc chút nào cả
Ngay sau đó Khuất Ngôn Chấn lấy miếng vải từ bộ quần áo ngủ mới xé của Tuệ San rồi buộc lên đôi mắt cô, nữ nhân chưa kịp lí lẽ lại thì chỉ còn bóng tối trước mặt, đôi môi mới mở hờ liền bị nam nhân cưỡng ép hôn chặt, cái lưỡi mềm đang yếu ớt đánh nhau với lực mạnh của Ngôn Chấn, hắn quần cô khắp cả khoang miệng rồi cắn nhẹ vào lưỡi Tuệ San kéo ra ngoài.
Môi hắn giữ chặt lưỡi nhỏ của nữ nhân này rồi m*t mát như viên kẹo ngọt, khoang miệng cô cứ mở ra rồi nước bọt theo đó chảy lớp nhớp ra ngoài.
Đến khi cả khoang hàm mỏi nhừ rồi Ngôn Chấn mới buông tha, Tuệ San thở vài hơi lấy sức trong khi tên ác ma này cúi xuống li3m láp d*ch bọt mới chảy xuống cổ và ng*c
Sau cùng Khuất Ngôn Chấn nâng Tuệ San thẳng hướng c* v*t của mình, nắm chắc hông cô mà ép bản thân tiểu thỏ ngồi xuống thu nạp lấy tiểu đệ.
Nữ nhân vốn sợ hãi vì vừa bị trói vừa bị bịt mắt không thể chống cự hay biết tình hình ra sao, giờ đây Ngôn Chấn còn liên tục đổi những tư thế nhục d*c hắn thích khiến cô da mặt gần như bị bào mòn vì ngượng ngùng
Đầu gậy đâm dần vào huy*t th*t bên trong, sự chật chội bắt đầu tăng lên khi tiểu huy*t này mới đó đã khít chặt lại, bên trên Tuệ San lại liên tục gây ồn:
- Ngài Khuất...!ư...!tư thế này...!không thể...!ah...!ha...!hức hức
Ngôn Chấn căng hai bên dây thần kinh trên thái dương, ánh mắt không chịu khuất phục rồi không kiêng dè mà một lực kéo mạnh cô ngồi phập xuống đùi mình, nuốt trọn cả thân gậy lớn chôn sâu vào huy*t th*t, gằn:
- Không thể là với em...!còn tôi là có, chắc chắn có
Đàm Tuệ San cảm nhận thứ đó trướng căng lên trong tiểu hoa nguy*t, bụng dưới liền cứng ngắc không động đậy nổi, hơi thở của cô như bị đè nén tấn tạ trước ngực, nữ nhân bặm môi nén cơn đau rồi một lần nữa đổ gục vào vòm ng ực Ngôn Chấn, thút thít:
- Hức hức...!đau quá...!ngài làm em đau...
Nữ nhân khóc lên rồi nấc cụt vài cái, Ngôn Chấn mới đó giận dữ cũng đành xuôi theo cô, hắn nắm chắc tay mình rồi từ từ thả ra vuốt dọc lưng cô, một tay kia trườn xuống l* nhỏ để mát xa cho vách th*t hai bên nở ra một chút, dỗ dành:
- Được rồi, được rồi...!tôi sẽ không động nữa, em thích nghi một lúc đi, thả lỏng ra nữa...!em căng thẳng quá nên tiểu huy*t lại co thắt lại khiến chúng ta cùng khổ sở
Nước mắt Tuệ San thấm đẫm hai vòng tròn trên vạt vải