Gần một giờ sau
Khuất Ngôn Chấn đi đi lại lại trước cánh cửa phòng khám rồi cứ ngó qua ngó lại, có y tá đi ra liền gặng hỏi:
- Cô ấy có bệnh gì thế?
Vị y tá kia có chút khó xử, chỉ nghe theo yêu cầu của trưởng khoa nên ấp úng đáp:
- Chủ tịch xin đợi một lúc...!bác sĩ đang khám ạ...!hiện tại chưa kết luận được
Nói rồi cô ta rời đi ngay, vẻ luống cuống và vội vã biết nhường nào.
Khuất Ngôn Chấn bồn chồn đứng đó, liên tục ngó nghiêng rồi từ xa A Nghiêm chạy tới, thở gấp mà hỏi:
- Hộc hộc...!Ngài Khuất, có chuyện gì vậy?
Ngôn Chấn vò đầu bứt tai, ngồi xuống băng ghế bên cạnh từ từ nói vắn tắt chuyện xảy ra giữa hai người, có chút xích mích nổ ra nhưng chưa đi đến hồi kết gì thì Tuệ San lăn đùng ra kêu thảm thiết, cơn đau xuất phát từ vùng bụng rồi hình như ngày càng lan ra mà nữ nhân vẻ quằn quại lắm.
Khuất Ngôn Chấn biết thế nên sốt sắng đưa tới bệnh viện ngay
A Nghiêm cũng một vẻ khó hiểu, anh ta cẩn trọng đưa cho Ngôn Chấn chai nước rồi cả hai ngồi đợi.
Lúc lâu sau cánh cửa cũng mở ra, những tưởng là vị bác sĩ thăm khám nhưng lại là Đàm Tuệ San trong vẻ hớn hở bước lại gần phía hai người.
Ngôn Chấn nhăn mày, ngỡ ngàng đứng dậy rồi lắp bắp:
- Tuệ...!Tuệ San...!em?
Nữ nhân cả gan đi lại giành lấy chai nước từ trên tay Khuất Ngôn Chấn, thả người ngồi thườn thượt trên băng ghế rồi an nhàn tu ừng ực vì cơn khát khô rốc cả cổ.
Tuệ San cứ điềm nhiên như thế trước mắt hắn và A Nghiêm, mãi đến khi thấy cả hai người họ gần như bị sự rối rắm của hiện tại quay vần thì mới lên tiếng nhắc:
- Ngài Khuất vào trong đi, bác sĩ đang đợi ngài...!chắc họ...!hmm, sẽ nói cho ngài biết em bị bệnh gì
Khuất Ngôn Chấn tay chống nạnh nhìn vật nhỏ đang ung dung tự tại, hắn vỗ vai A Nghiêm ý chỉ ở đây trông chừng cô rồi bản thân bước nhanh vào trong.
A Nghiêm nhìn bóng hắn khuất đi rồi mới sấn sổ lại gần Tuệ San, thắc mắc:
- Cô Đàm, sức khỏe cô có gì xấu sao? Đang nói chuyện lại quặn thắt đau bụng? Bên trong đó họ khám gì cho cô? Ở đây toàn những bác sĩ y tá giỏi lắm, sẽ chữa khỏi ngay nếu phát hiện sớm
Đàm Tuệ San vứt chai nước vào lòng A Nghiêm rồi ngồi nghiêng đi, vắt chéo chân lấy lại vẻ cao ngạo, vô tư đáp:
- Tôi chẳng có bệnh gì cả, tôi giả vờ đau thôi...!Các bác sĩ không biết nên họ khám tổng thể cho tôi, thành ra hơi lâu.
Lúc cuối thấy các thủ tục còn nhiều quá mà bọn họ cứ đứng bần thần phân vân nên tôi mới bảo “Trưởng khoa, không cần khám nữa.
Tôi không có bệnh, cơn đau cũng là giả”
Nữ nhân ngắt nghỉ vài nhịp rồi thoải mái kể tiếp:
- Thế thôi, rồi tôi đi ra ngoài này
A Nghiêm nghe xong lại càng bàng hoàng, chưa kịp định thần lại mọi việc thì cánh cửa phòng khám lại mở ra, vẻ tức giận hằm hè hiện lên rõ mồn một trên khuôn mặt Khuất Ngôn Chấn.
A Nghiêm