Sáng hôm sau
Tuệ San còn đương mệt nhừ người mà vẫn gắng gượng dậy chuẩn bị, chút nữa cô cần tới DeLU để cùng các các sinh viên khác nghe căn dặn từ Hội đồng.
Nữ nhân sớm đã tắm rửa sạch sẽ nhưng ngặt nỗi, tư m*t không hiểu vì lí do gì mà cứ một lúc lại chảy d*ch, Khuất Ngôn Chấn đêm qua cũng đã lấy sạch t*nh hoa của hắn trong bụng cô, khoang bụng hiện tại không cảm thấy căng trướng hay gì nhưng bên dưới vẫn cứ tuôn trào như khe suối rỉ rách
Khuất Ngôn Chấn từ khoang phòng thay đồ bước ra, trông thấy vật nhỏ vẫn lõa lồ trên ghế sofa, còn bần thần như tượng liền khó hiểu, hắn bước tới vỗ vai Tuệ San, nhắc:
- Em thay đồ đi, nhanh còn đến DeLU
Bất giác Tuệ San nắm tay Khuất Ngôn Chấn kéo lại, khuôn mặt phụng phịu hỏi kĩ:
- Đêm qua ngài đã lấy sạch t*nh d*ch của mình rồi phải không? Sạch sẽ, như những lần trước ấy
Khuất Ngôn Chấn lần chiếc mũi cao lại sát vòm xương quai xanh của Tuệ San, hít hà mùi sữa tắm phảng phất rồi cà rỡn:
- Sạch sẽ mà...!nếu không một tháng sau em về đây tôi sẽ thành cha của đứa trẻ nào đó mất
Tuệ San xấu hổ đành mở rộng hai bên chân ra, huy*t mật phơi phới trước ánh mắt d*m tà đen tối của Ngôn Chấn nhưng cô đành chịu, nữ nhân thỏ thẻ đầy ngại ngùng:
- Thế...!thế tại sao nơi này...!vẫn chảy...!hmm...
Nam nhân biến thái nhân cơ hội cầm chắc hai bắp đùi non của Tuệ San vểnh cao lên, khuôn mặt cúi xuống giữa khe suối non mềm rồi đưa lưỡi ra liếm dọc nộn th*t hồng phấn nhẹ nhàng.
Xong xuôi hắn ngửng lên, đúng là mới dọn dẹp sạch thì chút chút huy*t nhỏ lại tuôn ra dòng thủy d*ch mới.
Khuất Ngôn Chấn đăm chiêu nghĩ ngợi rồi sau cùng lấy ra một chiếc tampo nhỏ, từ từ ấn vào cố định trong tiểu huy*t của San nhi, vấn đề tạm thời được giải quyết1
Tuệ San đứng lên đi mặc quần áo mà hai chân đá chéo quắp vào nhau trông rất kì, đi một lúc lại vịn vào điểm tựa nếu không các cơ gân dọc hai bên chân chạy dọc.
Ngôn Chấn đeo đồng hồ xong đứng dựa vào vách tường, nhìn dáng vẻ thảm thương của Tuệ San rồi cười cười, chọc:
- San nhi, mọi người nhìn em sẽ tưởng đêm qua em mới trải qua trận ẩu đả đến tổn thương hết các khớp xương trong cơ thể mất...!Haha, đi lại khó khăn thế có cần tôi bế lên trường không?
Tuệ San thầm nghĩ còn không phải do Khuất Ngôn Chấn hắn hại cô đến mức như vậy sao? Nữ nhân quay lại nhìn hắn, nhếch môi khảng khái:
- Cảm ơn lòng tốt của ngài...!em thà lết vào còn hơn
Khuất Ngôn Chấn đi tới ôm từ đằng sau, tiện tay cài cúc áo sơ mi cho Tuệ San, hôn nhẹ dưới dái tai của vật nhỏ, tà tà:
- Vậy à? Đêm qua tôi còn làm nhẹ nên nay em còn đi lại khập khiễng...!hay để bây giờ chúng ta thêm một nháy nữa để chút nữa tôi xem em bò lết như nào?
Tuệ San huých nhẹ vai nam nhân phía sau mình, ánh mắt hằm hè nhìn điệu bộ cà rỡn ấy mà tức mình