Thời gian từng ngày vẫn trôi qua, một đêm nọ tại Mã gia
Bà Chi đứng bên cạnh chỉ câm nín rồi nấc lên khóc từng đợt, phía ngoài sảnh lớn là Mã Lê Thanh đang quỳ rạp, hắn chịu từng cú tát, đánh rồi đạp liên hoàn từ cha mình, tiếng chửi bới cứ vang om sòm.
Mã Thành Xuyên vơ tất cả món đồ lão có thể cầm chắc trên tay rồi ném hết về phía con trai cả, rủa:
- Thằng ngu, mày tốt nhất là chết đi, mày đ*o xứng làm con trai tao...!hộc hộc
Bất giác lão vớ lấy lọ hoa đã héo, dùng hết lực bình sinh mà quăng thẳng đầu Lê Thanh, tiếng vỡ choang gây chấn động lớn, bên thái dương Lê Thanh rỉ ra dòng máu nhỏ trên khuôn mặt bầm tím của hắn.
Nam nhân từ nãy chỉ biết câm lặng chịu đòn, hai tay bấu chặt dưới mép quần âu kèm ánh mắt hằm hè nhìn xuống sàn gạch.
Mã Thành Xuyên chống nạnh thở hồng hộc lấy sức, gằn:
- Con chó cái Tuệ San, hóa ra nó đã có ý đồ từ lâu...! M* kiếp, nó có thế lực nào mà lại che dấu được hoàn hảo đến như thế.
Đến giờ cũng không thể bắt mà lột sạch lớp da của nó ra, tao thề tao phải đày đọa nó thống khổ nhất...!như cái chết của thằng cha nó vậy
Mã Lê Thanh cứ nghe đến Tuệ San lại hẫng đi một nhịp, hắn cứ mơ mơ hồ hồ, bán tính bán nghi, trong lòng nổi lên bao ý nghĩ đau khổ cho đoạn tình này nhưng thực tâm vẫn mong có chút hi vọng gì đó.
Bấy giờ Lê Thanh mới lên tiếng:
- Con gái Đàm Triết sinh tháng 1 cũng tên Tuệ San...!Còn “cô ấy” sinh tháng 8...!ba ạ
Mã Thành Xuyên mới bình tâm một lúc, nghe thế lại nổi điên lên, lão vớ lấy gậy golf bên góc, toan chạy lại giáng mạnh xuống đầu Lê Thanh thì bà Chi không chịu nổi cảnh chồng con hành hạ nhau như thế, liền khóc lóc ngăn cản:
- Đủ rồi, con dại thì cái mang...!ông muốn tự tay đánh chết con mình mới vừa lòng sao? Hả?
Mã Thành Xuyên nghe vợ mà ngừng lại, lão chỉ còn cách phát tiết sang mọi món đồ xung quanh, gầm lên:
- Thằng ngu, mày đ*o biết nó có người giúp đỡ hay sao? Con điếm mày hay mơ mộng ấy chắc cũng qua tay thằng nào bao nuôi rồi, mày hiểu chưa? Tháng sinh thì được cái chó gì mà chẳng làm giả được...!Mày...!Mày ngu quá con ơi
Sau cùng Mã Lê Thanh không đáp thêm lời nào, hắn lật đật đứng dậy rồi nhàn nhạt nói:
- Con đi nghỉ trước, mai có lệnh của tòa án xử tiếp phiên...!Ba mẹ đi nghỉ sớm đi
Căn nhà vẫn vang vọng tiếng tức tối của Mã Thành Xuyên kèm nỗi buồn khóc nấc của Linh Chi, thật may con bé Trân Nhi đã kịp gửi đi nơi xa để tránh nó có tác động xấu.
Mã Lê Thanh lên phòng thì ngồi sụp xuống sàn, bên trong đã vụn vỡ ra từng mảnh, điện thoại liên tục gọi cho Tuệ San nhưng không có hồi đáp càng khiến hắn vừa yêu vừa hận.
Hòa Liên bên nước ngoài cũng biết tin gia đình xảy ra biến cố nhưng không thể bay về đại lục, đành vậy mà mẹ hắn khuyên nó ở yên đấy.
Mã Lê Thanh cứ ngẫm nghĩ mãi rồi không tài nào tìm ra kẻ đứng sau Tuệ San là ai, tập đoàn Delyn cũng đã bị cảnh sát kinh tế đến phong tỏa và thu hết tài liệu quan trọng.
Đáng nói hơn là có những hồ sơ mật và giao dịch “bẩn” cũng rất dễ rơi vào tay cơ quan điều tra, như vậy là nội bộ Delyn sớm đã mục rỗng sâu
Trong khi đó
Khuất Ngôn Chấn xem từng bản báo cáo rồi liên tục cười vui, hắn búng tay vào từng trang giấy rồi khen ngợi:
- A Nghiêm, rất tốt...!phiên tòa ngày mai có lẽ sẽ đưa đến quyết định cuối cùng là án tù cho hai cha con họ Mã
Đã đêm muộn nhưng A Nghiêm vẫn túc trực ở đây, kể từ hôm đem Delyn ra ngoài ánh sáng thì Khuất gia không hôm nào tắt sớm.
Anh ta rất nhiệt tình và nhanh gọn trong vụ án lần này, thật may vì rất nhiều nhân chứng cùng đứng lên tố cáo Mã thị và truyền thông được mua cũng cực kì tích cực đưa tin, từ ấy tạo thành làn sóng lớn xô đổ mọi tường thành vững chãi mà cha con họ Mã đã lập ra.
Một số vị quan chức bắt tay với Mã thị cũng sớm bị tóm gọn, Mã Thành Xuyên như mất đi những chiếc ô dù che chở nên hiện tại cực kì nguy hiểm, lão phải tự mình đương đầu trước những ngọn cuồng phong của hiện tại
A Nghiêm gật gù giải quyết tiếp vài xấp tài liệu, sau cùng nói:
- Nếu theo tiến độ của hiện tại cũng như không có gì biến cố xảy đến thì nốt phiên tòa ngày mai sẽ có lệnh bắt Mã Thành Xuyên và Mã Lê Thanh...! tất cả kết thúc trong 3 tuần và 1 tuần sau cô Đàm sẽ từ Pháp trở về.
Vậy ngài Khuất, chúng ta còn át chủ bài duy nhất là sức khỏe của bà ngoại Tuệ San
Khuất Ngôn Chấn nghe vậy liền trầm tư, hắn coi A Nghiêm là cánh tay đắc lực và là người anh em thiện lành nhất nên trực tiếp bộc bạch:
- Tôi chưa biết tâm tình của Tuệ San ra sao...!hãy tiếp tục bảo các bác sĩ duy trì mức độ chăm sóc của hiện tại, không cần gắng sức chữa khỏi
A Nghiêm ngầm hiểu, chủ tịch đây là đã yêu đến sợ người ấy sẽ rời xa mình nên thành ra sử dụng tâm kế để giữ chặt cô Đàm bên mình.
Điều này nếu nhìn nhận khách quan sẽ là sai trái vô cùng, anh ta buột miệng:
- Chủ tịch không sợ cô Đàm sẽ biết sao? Hoặc nhỡ cô Đàm có biết nhưng vì tập trung vụ Mã gia trước nên điềm nhiên nhắm mắt làm ngơ...!cô Đàm không phải người phụ nữ ngu ngốc mà ngược lại cực kì cá tính, cương nhu tùy lúc
Ngôn Chấn khẽ chột dạ, hắn châm điếu thuốc cho giải tỏa căng thẳng, tự chế giễu:
- Thế cậu có nghĩ tôi nhỏ mọn đê tiện không? Vì ích kỉ muốn giữ Tuệ San mà phải dùng mưu kế như này...!thật giống mấy ả tình nhân trước đây, vì muốn trói chặt tôi mà hao tâm tốn sức nghĩ cách nhưng đều bị tôi phát hiện
Ngôn Chấn rít thêm một hơi rồi ghì đầu thuốc xuống gạt tàn, nói thêm:
- Trước tôi khinh