Tuệ San đương định cãi lại thì thấy Ngôn Chấn đẩy nhẹ cửa bước vào, ngay lập tức cô thay đổi thái độ đến chóng mặt, nữ nhân trở nên nhún nhường rồi tự dưng bấu nhẹ vào băng bó trên vai, cơn đau nhẹ truyền lên gây xúc cảm cho Tuệ San diễn:
- Aiss...!ui da, sao đau quá
Khuất Ngôn Chấn ngay tức khắc chạy lại, hắn từ tốn đỡ vật nhỏ nằm nghỉ rồi hỏi han:
- San nhi, mới tỉnh lại sao đã nổi đóa rồi...!nào, từ từ thôi, tôi đỡ em1
A Nghiêm trông cảnh tượng trước mặt thì ngờ nghệch, bất giác Tuệ San còn tranh thủ lúc Ngôn Chấn không để ý mà lè lưỡi châm chọc A Nghiêm, anh ta tức tối mà cũng đành chịu, chỉ chống nạnh như ông cụ non rồi quay đi chỗ khác rồi lẩm bẩm gì đó
Sau cùng, Khuất Ngôn Chấn chủ động đi vòng qua phía A Nghiêm rồi thẳng tay túm gáy áo vest của cấp dưới rồi lôi ra ngoài, khuôn mặt hắn lừ lừ nhưng đối với Tuệ San trước khi rời khỏi đây vẫn cẩn trọng nhắc nhở:
- Em đợi tôi một chút, tôi sẽ về sớm
Cánh cửa đóng sầm lại rồi Tuệ San mới thở ra một hơi dài thả lỏng, cô đồng ý rằng A Nghiêm chắc chưa nhìn thấy những thứ không nên thấy đâu nhưng Khuất Ngôn Chấn sẽ “dạy dỗ” anh ta một chút, vì lúc nãy nam nhân này lớn tiếng chảnh chọe lắm mà, chỉ xui là đúng lúc tên biến thái kia nghe được.
Nữ nhân cũng không đổ thêm dầu vào lửa làm gì, mách tội không đúng cho A Nghiêm khéo khi Ngôn Chấn còn tức tối hơn nữa.
Rồi bữa tối cũng đã đến, y tá đưa đồ ăn vào, cẩn thận bày biện, hỏi thăm:
- Hôm nay trưởng khoa khám qua bảo em hồi phục tốt lắm...!bây giờ em thấy vẫn ổn chứ?
Tuệ San gật gù, cái tính hóng hớt vẫn không hết, liền nói:
- Vâng, em thấy ổn...!chị vào đây thế có thấy Chủ tịch bên ngoài không? Với anh thư kí của ngài ấy, hai người họ đang làm gì thế?
Nhắc tới đây y tá liền bụm miệng cười, chị ta vừa cẩn thận sắp đồ, chuẩn bị khăn giấy cho cô, vừa kể:
- Hì, Chủ tịch đang bắt A Nghiêm làm động tác Squat...!mặt anh ấy đỏ au vì ai đi qua cũng nhìn thấy mình đang bị phạt...!thấy Chủ tịch bảo A Nghiêm phải làm 100 cái lận, như này á chỉ tổ sướng mấy đứa thực tập sinh hay y tá chưa chồng, chưa người yêu thôi hì hì
Tuệ San uống một ngụm nước rồi nóng lòng thắc mắc:
- Sao lại thế hả chị? Họ ngắm ai, Chủ tịch ư?
Y tá ngồi bên mép giường, chủ động kể ra đầy thân tình:
- Lạy hồn, cho họ 10 con mắt cũng không dám...!em không thấy A Nghiêm đẹp trai vậy à? Cậu ấy vừa trẻ, vừa giỏi lại hòa đồng hơn, hay quan tâm đến công việc thay Chủ tịch Khuất nên thân thiết với tụi chị lắm.
Chị nhớ có một lần...
Nữ y tá kể ra mấy năm trước đây, A Nghiêm từng một lần bảo vệ Khuất Ngôn Chấn mà bị sượt ngay một vết dao chém sâu sau lưng, khi ấy các bác sĩ thăm khám không thấy có gì nguy hiểm thì giao lại công việc cho y tá trưởng xử lí.
Ngay tức khắc đám y tá tranh nhau công việc ấy, cả mấy nữ sinh thực tập cũng nhân cơ hội rằng cần xem khâu vết thương thế nào nên nghiêm chỉnh trong bộ đồ sát trùng, bu lại xung quanh A Nghiêm.
Vết thương thì chưa thấy khâu mà cứ rôm rả hỏi thăm nhau suốt thôi, sau cùng A Nghiêm cũng hết kiên nhẫn mà hét lên:
- Mấy bà cô cho tôi lạy, nhanh lên tôi sắp chịu hết nổi rồi, trò chuyện gì tính sau đi...
Chị y tá tên Châu Quả, vừa kể vừa sung sướng như chuyện vui mới hôm qua, nói:
- Sau cùng anh ấy kéo tay chị lại, rất mãnh liệt mà rằng “Châu Quả, khâu giúp anh...!mấy người kia lui đi”...!Đám con gái ấy bị A Nghiêm tức lên mà không giận, ngược lại còn thích thú rồi ghen tị vì mỗi chị được ở lại trong phòng
Châu Quả bỗng nảy lên ý nghĩ, hỏi thêm:
- Mà nay kể lại chị mới để ý, sao A Nghiêm nhớ tên chị nhỉ? Anh ấy nói rất to, chị còn đứng rìa ngoài...!hì
Tuệ San nhún vai, tập trung bữa ăn rồi cũng tinh ý đáp lại cho Châu Quả vui:
- Có khi A Nghiêm để ý chị mà chị không biết ý...!Nhưng em thấy anh ta chẳng đẹp, chẳng bằng một góc ngài Chủ tịch
Châu Quả ẩn nhẹ vào mặt trán phẳng lì của Tuệ San, phụng phịu:
- Ờ, Chủ tịch của em đẹp nhất...!vẻ đẹp chỉ nằm trong đôi mắt của kẻ si tình.
Mình đã ưng ai thì khuyết điểm cũng là điểm đáng yêu, hì hì
Tuệ San giật mình, vội ăn rồi lái chuyện:
- Gì...!gì mà “Chủ tịch của em”, chị nói gì lạ thế? Em là sinh viên của DeLU, em bị thương thì ngài ấy quan tâm thôi
Châu Quả biết cô ngại nhưng vẫn không buông tha, cố tình bới móc:
- Chị để ý em từ lần em giả bộ đau bụng vào đây rồi, ngài Khuất biết sự thật mà kể từ lần đó vẫn ở bên em chứ như mấy người trước là đã bay tới tận hành tinh nào rồi
Bất giác Khuất Ngôn Chấn mở cửa bước vào, cuộc nói chuyện giữa hai nữ nhân ngưng bặt lại vì vẻ căng thẳng trên nét mặt nam nhân, hắn nói với Châu Quả:
- E hèm, cô ra ngoài với A Nghiêm nhé...!cậu ta cần cô giúp, nhất là lúc này
Châu Quả cũng nhanh chóng dọn bữa ăn, trả lại không gian riêng tư cho Khuất Ngôn Chấn với Đàm Tuệ San.
Cô chưa kịp ngó nghiêng gì thì nam nhân đã đóng chốt cửa lại, ung dung ngồi bên cạnh nữ nhân.
Tuệ San hỏi đến A Nghiêm đâu thì hắn lại an nhàn trả lời
- Mới tụt huyết áp, làm đến cái 95 thì ngất nên tôi