A Nghiêm đứng ngay đấy, nghe lời thách thức của nữ nhân mà tức giận thay cho chủ mình, lên tiếng:
- Ngài Khuất...!Sao ngài dễ dàng tha cho cô ta vậy chứ?
Trái ngược với vẻ xốc nổi của thư kí thì Khuất Ngôn Chấn có phần điềm tĩnh hơn:
- Chẳng phải cô ta đều có nguồn trợ cấp lớn từ Meraki sao? Chúng ta đã biết vậy thì hãy đốn hạ cái gốc này...!tôi muốn thử xem cô ấy còn tự tin như vậy không, haha
Một hôm nọ
Ngôn Chấn đường hoàng bước lên tầng cao nhất của Meraki, gõ cửa rồi nói lớn:
- Em đến rồi
Từ bên trong phòng một người phụ nữ vui vẻ mở cửa, thấy Ngôn Chấn liền ríu rít:
- Thằng bé này...!em lớn quá rồi
Ngôn Chấn thở dài, lười nhác ngồi vào ghế sofa, nói thẳng:
- Chị họ, em không có nhiều thời gian mà cũng không làm phí một ngày quý báu của chị.
Em đến đây là có việc
Người phụ nữ tên Chí Hoa kia gật gù, cô lớn hơn Ngôn Chấn cũng chục tuổi, vẫn chỉ sống đơn độc một mình.
Bù lại, cô được một tài sản kếch xù nhờ cái quán Meraki nức tiếng này.
Khuất Ngôn Chấn đưa ra tấm ảnh nhỏ, bày tỏ:
- Cô gái này, chị có thể đuổi việc được không? Điều kiện gì cũng được, chị đưa ra em sẽ đáp ứng hết
Chí Hoa cười nhẹ, thắc mắc:
- Khó xử nhỉ? Serein – vũ công số một của Mereki, linh hồn của nơi này...!nếu đuổi việc cô bé, chị đổi lấy 20 triệu đô, em chịu không?
Khuất Ngôn Chấn nhăn mày, xoa xoa phần gáy vẻ lưỡng lự, sau cùng cũng đồng ý:
- Được, chiều nay A Nghiêm sẽ đem đầy đủ tới cho chị.
Em về đây
Chí Hoa đặt cốc nước xuống, nói vội:
- Ấy, chả bao giờ mày đến đây chơi...!đã về sớm thế? Ở lại đi, khéo xuống dưới kia lại gặp mấy vị khách lớn
Khuất Ngôn Chấn không quan tâm, thẳng thừng bỏ đi.
Hai người là chị em họ thân thiết, đã rõ tính nhau quá rồi, chẳng cần thăm hỏi nhau nhiều, đôi ba lần gặp là đủ
Tối đó
Tuệ San thẫn thờ đi trên hành lang bệnh viện, trong một ngày mà quá nhiều thứ đổ sập xuống đầu cô.
Công việc ở Serein vẫn tốt nhưng bất ngờ bị đuổi, vũ công nhảy chỉ ăn lương theo ngày mà không làm cố định nên cô không có một lời giải thích cụ thể cũng buộc phải chấp nhận.
Phía bệnh viện cũng báo lại bao nhiêu thứ phí đắt đỏ, họ bắt đóng sớm chứ không còn cho du di như nhiều lần trước.
Lạ hơn cả là ngay tiền đóng học cho DeLU, trước đây luôn có sự bảo hộ và giúp đỡ từ Hội đồng Nghệ thuật Paris mà hôm nay cả phái đoàn lại trở về Pháp...!Tất cả như một sự sắp đặt có chủ ý
Đang lan man nghĩ ngợi, bỗng điện thoại từ số lạ vang lên, Tuệ San mệt mỏi nhấc máy:
- Xin chào, ai vậy ạ?
Người bên kia đầu máy đáp lại:
- Tôi, Khuất Ngôn Chấn đây...!Chuyện hôm trước, có phần đường đột, tôi gọi tới muốn hẹn em một buổi khác
Đàm Tuệ San ngẫm nghĩ một hồi, cô tự vấn liệu mọi chuyện xảy ra gần đây có liên quan gì tới Ngôn Chấn hay không.
Mong rằng hắn không tiểu nhân tới nỗi dồn ép người khác vào con đường cùng đến vậy.
Tuệ San không còn thái độ bài xích gắt gao hôm ấy, chỉ ngắn gọn:
- Được
Ngày ấy cũng tới
Khuất Ngôn Chấn nói với A Nghiêm:
- Dàn xếp cho ổn thỏa đấy...!chỉ có như vậy, tôi mới nắm chắc thóp của cô ta
Nói rồi Ngôn Chấn rời đi, nếu có trách hãy trách Đàm Tuệ San rơi vào tầm mắt hắn, còn để lại ấn tượng khó phai, bởi vậy thứ hắn muốn, nhất định phải có.
A Nghiêm cũng rời đi khi đã ổn thỏa, hiện trường đã dựng xong, chỉ đợi Tuệ San rơi vào cái bẫy nhỏ
Tuệ San đi tìm số phòng, nhà hàng khép kín mỗi khách tới đều có một khoang để bàn việc kín.
Nữ nhân cuối cùng cũng tìm được, thở dài rồi bước vào nhưng thứ cô thấy lại