Dứt lời, Mã Lê Thanh tự tiện bế Tuệ San ngồi lên đùi mình, cơ thể cô như đứa trẻ con, hoàn toàn không tốn chút sức lực nào.
Nữ nhân thầm rủa đám đàn ông có phải ai cũng ỷ mình cao lớn, mạnh khỏe thành ra cho mình cái quyền tự ý định đoạt cơ thể phụ nữ bên cạnh mình hay không? Nhớ tới Khuất Ngôn Chấn với một cánh tay lực lưỡng ấy thôi cũng đủ vật Tuệ San đến mệt lử rồi thì Mã Lê thanh chắc cũng không khác gì, form người hai người đàn ông này cũng như nhau
Tuệ San một bên mặc áo che ngực, một bên lộ liễu trước ánh mắt Lê Thanh, cô liền đưa tay kia lên che chắn, ánh mắt hằm hè trước vẻ mặt cà rỡn của nam nhân, lắp bắp:1
- Sao...!Sao thế?
Mã Lê Thanh trông bầu ng*c trắng trẻo lại nảy nở thì rất hào hứng, hắn chạm nhẹ vào phần da thịt ngộn lên khiến Tuệ San liền khiếp đảm, cô nhún mềm cả cơ thể lại, như muốn chạy đi vì tên biến thái này có thể giở trò lúc nào.
Lê Thanh trông vậy thì dừng lại, hắn quay lại ý nghĩ ban đầu là muốn xem trực tiếp vết thương nên chỉnh đốn lại ánh mắt d*m tà của mình
Lê Thanh ấn nhẹ qua từng nấc thịt sau băng gạc, khẽ nói:
- Phần nào đau em kêu lên nhé
Cứ thế mu bàn tay hắn nắn qua nắn lại một lượt rồi cũng xác định được nơi nào đau, nơi nào ức nhẹ hoặc không có cảm giác, như vậy nếu có lỡ đụng chạm gì vào cơ thể vật nhỏ thì Lê Thanh cũng biết ý mà tránh đi các vùng bị thương đang hồi phục.
Xong xuôi Mã Lê Thanh bịt mắt lại, vui vẻ:
- Cho em 30 giây, mau mặc lại áo và cài cúc chỉnh tề nếu không sau đấy tôi lại có hứng gì khác thì không biết đâu nhé, hì
Tuệ San ngay tức khắc tranh thủ đưa tay vào ống áo rồi cài thật nhanh, cũng không tốn đến 30 giây đâu nhưng ở bên cạnh Mã Lê Thanh lúc nào là thấy nguy hiểm và căng thẳng cực kì, hành động của hắn luôn bộc phát cùng tâm tình không rõ giăng đèn như nào
Sau cùng nam nhân từ từ bỏ tay ra, nhìn cô nghiêm chỉnh trong lòng mình thì cười nhẹ, liếc xuống bên đùi nhỏ hơi gồ lên vòng băng cuốn vết thương ở chân, nam chân bất giác hỏi:
- Tuệ San...!vết thương ở chân sau này có ảnh hưởng tới công việc nghệ thuật em theo đuổi không? Em thích múa, thích nhảy mà
Tuệ San là người lo lắng cho điều này hơn cả, tên ác ma trước mặt hỏi như thể hắn là vô tội lắm vậy, không phải chính hắn có ý đồ phá hoại tương lai cô nên mới nhắm bắn vào đùi non sao? Tuệ San nhân đây thăm dò ý đồ của Mã Lê Thanh:
- Có lẽ sẽ không linh hoạt nữa...!tôi từng là niềm tự hào của các giảng viên khoa Múa DeLU và cả Hội đồng Nghệ thuật Paris nhưng sẽ không còn thời kì hoàng kim ấy...!Mã Lê Thanh, tuy anh không trực tiếp giết chết tôi nhưng anh cũng đã thành công, anh cho tôi sống không bằng chết, anh biết rõ tôi coi nghệ thuật gắn với mình thân thuộc như nào, đôi chân không chỉ giúp tôi tỏa sáng trên sân khấu mà