Đến khi tới nơi
Khuất thị ập vào nhưng ai cũng lớ ngớ, không một rào cản nào ngăn bước chân bọn họ, phải chăng bao nhiêu vũ khí mang tới đây lại đem về cất sao? Châu Quả ban đầu đi sau lưng A Nghiêm nhưng rồi mạnh dạn chạy vụt vào trong, chị gọi lớn:
- Tuệ San...!Tuệ San
Xung quanh không một tiếng người nào đáp lại, chỉ có tiếng gió biển cùng sóng đập vào bờ, thêm mấy âm thanh rụng trần của gạch, tường quanh căn nhà.
Khuất Ngôn Chấn nóng lòng hơn hết, hắn chạy tìm xung quanh rồi thấy một căn phòng tươm tất nhất, đoán chắc cô ở đây nhưng đến khi vào lại trống trơn, ga giường còn nhăn và ẩm nóng, hắn trầm mặc sờ qua chăn, gối rồi cánh mũi cực thính cũng ngửi được ra mùi bông băng sát trùng
Bên ngoài A Nghiêm chạy vào, mau nói:
- Chủ tịch, Mã Lê Thanh bị trúng bom khói nên ngất bên ngoài, đa số đám mafia này đều chết dưới lực súng xối mạnh, vài tên còn sống nhưng đã bất tỉnh...!Cô Đàm thì không thấy đâu nữa...!thật lạ
Khuất Ngôn Chấn ghì tay xuống mảnh ga rồi vò siết lại, gằn hỏi:
- Thiết bị định vị đã thấy cô ấy ở đây...!cậu nói thế là sao?
A Nghiêm khẽ hắng giọng, anh cũng chỉ nghe báo cáo từ mấy người đang theo dõi hành trình công nghệ kia thôi, đành đáp:
- Đã có thiết bị phá sóng, cô Đàm đã có ai cứu trước rồi chăng?
Khuất Ngôn Chấn nghe thế lại thấy nóng mắt vô cùng, sự nôn nóng mong muốn gặp lại vật nhỏ liền tan biến mà nhen nhóm cơn giận dữ thật lớn.
Xung quanh Tuệ San là những luồng quan hệ ra sao, sự an toàn hay tin tức về nữ nhân này hắn hoàn toàn mù tịt.
Sau cùng hắn lạnh lùng ra lệnh:
- Bắt Mã Lê Thanh lại, còn thiết bị định vị ấy...!khởi động phá sóng đi
A Nghiêm nghe vậy liền đanh mặt lại, Châu Quả đứng núp sau lưng anh ta thì nghe vậy liền kịch liệt phản đối, chị mạnh bạo ẩn A Nghiêm qua một bên, gằn:
- Thật điên rồ! Chủ tịch là muốn cô ấy liệt luôn đúng không? Có vết máu rỉ từ sân sau, chứng tỏ vết khâu đã rách và phần da tổn thương chỉ rất nhẹ ban đầu thì bây giờ đã trở nặng, hơn cả vết bắn đạn gần tim...!Âu cũng là do cái ích kỉ chết tiệt từ thiết bị mà Chủ tịch cài vào cơ thể cô ấy, ngài mặc kệ cảnh báo của các bác sĩ.
Tôi nhắc lại, nếu cố chấp phát dữ liệu và chiếc máy nhỏ ấy nóng trong thớ da Tuệ San, cô ấy có bị liệt thì tôi sẽ nói ra tất cả.
Chắc chắn rằng Tuệ San sẽ căm hận Chủ tịch đến chết!1
Khuất Ngôn Chấn nghe vậy thì bình tĩnh đi lại đứng trước mặt Chân Quả, không khí giữa cả hai trở nên căng thẳng, A Nghiêm cũng lo lắng cho nữ y tá quá đỗi bạo gan này, chưa kịp gàn lại cuộc đấu trí giữa cả hai thì Ngôn Chấn bất giác rút súng bên đai của A Nghiêm, đặt thẳng lên vầng trán láng mịn của Chân Quả, ánh mắt hắn nhìn cô ta như một kẻ thù nguy hiểm, cà rỡn đáp:
- Vậy à? Tôi có nên giết cô trước để bảo toàn bí mật này không? Cô có biết mình đang làm việc cho ai không? HẢ?
Càng về cuối, giọng hắn càng trở nên hầm hố và gầm lên như tiếng sư tử, Chân Quả thực sự bị đe tới hồn bay phách lạc.
A Nghiêm mới đó liền sợ bắn, anh