Lưu Kim Tê Phụng Lâu, nằm tại phía Đông Bắc của cấm thành, có thể nhìn thấy trời mây vạn dặm, ban đêm còn có thể phóng tầm mắt ra toàn cảnh đèn đuốc phồn vinh của bốn thành Thượng Dương.
Tất cả người Thượng Dương đều biết, đây là nơi lưu trú hoàng đế vì quân hậu nhớ thương nhà mẹ mà xây dựng lên.
Tuy nói Vân gia hiện giờ bị tịch thu tài sản, chém đầu cả nhà, Vân Thanh Từ cũng bị đày vào lãnh cung, nhưng vị Ninh quý phi có hậu vị hứa hẹn nhất cũng vẫn chỉ có thể ở dưới nghiến răng nghiến lợi mà nhìn.
Đêm lạnh như cắt da cắt thịt, hộ vệ cấm thành đem theo đèn lồng nhắc nhở phòng thủ, bất chấp tuyết rơi đi tuần tra.
Bất chợt có người kêu lên: "Trên lầu có người!"
Trên góc lan can lầu gác, một người mặc đồ trắng phấp phới, đón gió mà đứng.
"Hỗn xược!" tiếng mũ và áo giáp đụng chạm nhau vang lên, thủ lĩnh hộ vệ đem người tiến lên: "Kẻ nào to gan dám trèo lên lầu quân hậu....."
"!"
Trong màn băng tuyết mù mịt, người đó trên đầu cài một cây trâm ngọc bích xanh, mang một đôi hài đơn không hợp chân, khoác một chiếc áo đơn không hề có chút tác dụng chống lạnh nào, vùn vụt rơi từ trên cao xuống, đập mạnh vào những phiến đá phủ đầy tuyết mỏng của cấm thành.
Những đốm máu đỏ như hồng mai bắn tung tóe ra tứ phía.
"Đây là............"
Lời còn chưa nói xong đã nghẹn lại trong cổ họng.
Không ai dám động vào người trên mặt đất.
Không phải chỉ vì y là chủ nhân của lầu các này, là quân hậu của hoàng đế.
Mà càng là vì hình ảnh khoe khoang ương ngạnh bướng bỉnh, mất hết nhân tính trước đây của y đã ăn sâu vào lòng người, vậy nên y tự kết thúc như thế này, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy khó tin đến sởn tóc gáy.
Có người cho rằng Vân Thanh Từ vì bị hoàng đế tổn thương đến thấu tâm can nên mới lựa chọn nhảy lầu Lưu Kim Tê Phụng Lâu kết thúc một đời, suy cho cùng, y mặc dù khiến người ngoài khiếp sợ, người thân ghét bỏ, nhưng y đối với hoàng đế luôn khăng khăng một mực, hết lòng hết dạ, tốt đến mức không thể nói thành lời.
Càng nhiều người cho rằng Vân Thanh Từ cố chấp kiêu ngạo, khi còn sống thường tự mình hại mình để cầu xin sự chú ý của hoàng đế.
Lần này đoạn tuyệt chẳng qua là dùng một cách cực đoan để bảo vệ vị trí của bản thân trong mắt hoàng đế mà thôi.
Hoàng đế diệt cả gia tộc của y, y không quan tâm, đem y đày vào lãnh cung lạnh lẽo, trái tim y như tan nát vỡ vụn, thật sự là dám yêu, dám hận, cũng dám buông bỏ, điên cuồng một đời.
Y dường như chưa bao giờ trầm lặng như thế, y là người cuồng loạn, kiêu ngạo, ghen tuông, hành động nhanh như gió, giữa hai hàng lông mày luôn có một tia thù địch bất biến, không ai dám nhìn thẳng vào gương mặt sắc sảo, lạnh lùng, kiêu ngạo và giễu cợt của y...!Đến nỗi dường như đã lãng quên rằng thực ra y trời sinh cũng vô cùng đẹp.
Tóc đen môi đỏ, da trắng như băng, tướng mạo đoan trang như thủy mặc khuynh thành.
Máu tươi sền sệt xinh đẹp tràn ra từ thân thể y, nhanh chóng nhuộm đỏ tuyết đọng, nhuộm đỏ cả manh áo mỏng và làn da của y, giống như một điểm chu sa lớn vẩy trên một cuộn tranh thủy mặc.
Khi y mặt mày ánh mắt bình thản, trời đất như nhạt nhòa theo đôi môi không còn chút huyết sắc.
Thủ lĩnh thị vệ cổ họng run lên, không dám nhìn thêm.
Chẳng bao lâu, hoàng cung không còn được phép nghị luận về Vân hậu nữa, vị hoàng đế trước nay luôn nhân từ độ lượng đã đại khai sát giới đánh chết tất cả những cung nô lắm lời nhiều chuyện.
Đây là năm Tuyên Cảnh thứ mười lăm cũng là năm thứ mười hai Vân thanh Từ thành thân với hoàng đế.
Lưu Kim Tê Phụng Lâu, nơi khiến vô số phi tần đố kị, ghen ghét, vẫn sừng sững gọn gàng xinh đẹp ở đó, nhưng nó đã hoàn toàn ngăn chặn tầm mắt của mọi người ở bên ngoài, trở thành một cấm địa.
Mà mọi thứ liên quan đến Vân Thanh Từ, thậm chí là tên của y cũng đều trở thành điều cấm kỵ trong hoàng cung, không ai dám bàn tới.
Tuyết rơi dày đặc vù vù đập lên song cửa sổ.
Ngồi bên đống lửa than trong phòng, Ngân Hỷ và kim Hoan lặng lẽ quan sát người đang tựa trên trường kỉ bên cạnh cửa sổ, nhắm mắt nghe tiếng tuyết rơi.
Người đó tóc đen tán loạn, dáng vẻ lười biếng, trán và cổ tay đều quấn băng gạc màu trắng, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn nhịp nhàng gõ trên tay vịn, trông rất thư thái dễ chịu.
Là Vân quân hậu, mà có lẽ cũng không phải Vân quân hậu.
Là y, bởi vì không ai có khả năng tái tạo dáng vẻ của y, không phải là y bởi vì y lúc này đáng lẽ không nên yên tĩnh, bình lặng như thế.
Sáng sớm ngày hôm qua, quân hậu còn chưa tỉnh hẳn đã bị bệ hạ đột nhiên tức giận ném xuống giường, trán bị đập vỡ, đổ rất nhiều máu.
Hoàng đế vô cùng tức giận ra lệnh cho người đuổi y về nhà mẹ đẻ, quân hậu vội vàng van xin như điên như dại nhưng chỉ phí công vô ích nên đã tự cắt cổ tay mình hòng đổi lấy sự đồng cảm của bệ hạ, mặc dù thái y đến kịp thời nhưng y vẫn vì bị mất máu quá nhiều mà rơi vào hôn mê.
Mà bệ hạ...!Chẳng những không liếc mắt nhìn y lấy một cái còn sai người đem y trả lại tướng phủ khi y vẫn hôn mê bất tỉnh, đồng thời cũng không sắp xếp nghi giá cho y về lại nhà, không hề thông báo trước, dẫn đến việc tướng phủ không có ai nghênh đón, phải chờ đợi rất lâu.
Dù thánh chỉ chưa ban xuống nhưng những gì bệ hạ đã làm không khác gì việc sau khi phế hậu.
Mọi người đều biết khi y tỉnh lại chắc chắn sẽ phát rồ lên.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, quân hậu mở to hai mắt nhìn khoảng không, việc đầu tiên là trở lại cấm thành tìm bệ hạ, chân chạy đến cấm thành như điên, máu từ cổ tay chảy xuống đầu ngón tay, y cũng không quan tâm.
Không ai khuyên can nổi y.
Cũng may đi không đến mấy bước thì gặp Vân tướng hạ triều hồi phủ, ngại y làm mất mặt xấu hổ liền đánh ngất xỉu rồi đem trở về.
Trên dưới Vân gia đều biết rất rõ Vân quân hậu tỉnh lại một lần nữa chắc chắn sẽ lại làm loạn đến ầm ĩ không ngừng, vì vậy đã đặc biệt ra lệnh cho mọi người canh gác tại cửa sổ và cửa ra vào của gian phòng để phòng ngừa y lại lẻn ra ngoài lần nữa.
Nhưng hôm nay, y sáng sớm đã dậy, chẳng những không làm ầm ĩ, còn ngoan ngoãn để cho Ngân Hỷ bôi thuốc, nghiêm túc ăn điểm tâm, sau đó thành thật ở trong nhà không đi đâu, nhìn có vẻ rất yêu thương thân thể của mình.
Ngân Hỷ và Kim Hoan hơi bối rối, không biết liệu y có đang tính toán chủ ý gì không, hay là y thực sự nghĩ thông suốt rồi.
Cấm thành, điện Giang Sơn.
Giám quan* Liễu Tự Như của hoàng đế nhìn thánh chỉ đang từ từ cháy trong lò sưởi, ông và những hầu cận phía sau đồng thời cảm thấy hoài nghi.
*Giám quan: Một trong những chức quan thời Trung Quốc cổ đại.
Đại diện/thay mặt quân vương giám sát, quản lý quan chức các cấp.
Đây là thánh chỉ phế hậu.
Lần này, hoàng đế thực sự bị Vân thanh Từ chọc cho vô cùng tức giận, không chỉ vứt người còn chưa tỉnh ngủ xuống giường khiến y ngã đến sứt đầu mẻ trán mà còn soạn một chiếu chỉ phế hậu ngay sau khi trở về điện Giang Sơn.
Vân gia có quyền lực vô cùng lớn, mặc dù quan hệ giữa Vân Thanh Từ và người nhà không hòa thuận, nhưng vinh nhục của y suy cho cùng vẫn liên quan đến mặt mũi của Vân gia.
Thái hậu lo lắng hành động theo cảm tính của hoàng đế sẽ chọc giận Vân gia, nên đã cố gắng hết sức khuyên can mới ngăn được việc ban hành thánh chỉ ngay lập tức, nhưng chiếu chỉ nào có bị tiêu hủy mà vẫn một mực đặt trên trác án, hiển nhiên hoàng đế đối với việc phế hậu vẫn chưa chết tâm.
Ngày hôm qua trước khi ngủ, có lẽ cuối cùng hoàng đế cũng đã nghĩ kĩ càng, lại soạn một phong thư hòa ly*, đây là cách nhẹ nhàng mềm mỏng hơn so với việc phế hậu, nó có lẽ là thỏa hiệp cuối cùng mà hắn làm cho Vân Thanh Từ.
*Vào thời cổ đại, nó được xem như thuận tình ly hôn, khác với ly hôn, thư hòa ly phải có sự tự nguyện của đôi bên cũng như sự đồng thuận từ hai phía về các vấn đề như nuôi dưỡng con cái, tài sản, nợ nần.
Tác giả: Kiều Dữu.Truyện được dịch bởi: Bông (feifei)
Nhưng mà, sáng sớm nay, lúc Liễu Tự Như chỉnh đốn ổn thỏa trước khi đến hầu hạ, ông đã thấy vị đế vương trẻ tuổi luôn ôn hòa độ lượng đang đầu xù tóc rối, đôi mắt sắc bén như chim ưng ẩn chứa sự điên cuồng và tàn nhẫn: "Cây trâm đặt dưới gối của trẫm đâu? "
Khi đó, Liễu Tự Như nghi ngờ bản thân đã già rồi, trí não hoạt động không tốt, tại sao ông không có một chút ấn tượng nào về chuyện hoàng đế đặt trâm dưới gối.
Ông hành lễ thử dò hỏi: "Cả gan hỏi bệ hạ...!là loại trâm nào ạ?"
Hai mắt Lý Doanh đen ngòm, bật dậy, bóng dáng cao lớn đem tới cảm giác áp chế mạnh mẽ, như thể thực sự toát ra thần thái của ma quỷ...!Người xung quanh chưa từng thấy bộ dạng đáng sợ đó của hắn, lập tức có người mềm nhũn chân,