Vân Thanh Từ phản ứng rất nhanh đem mộc bài nhét vào tay Nguyên Bảo, sau đó lại lấy về, nhẹ giọng nói: "Đa tạ tiểu công công."
Nguyên Bảo cúi đầu, nhìn có vẻ hơi lo lắng: "Đây là việc nô tài nên làm."
Lý Doanh đến gần, nhìn vào mộc bài trong tay Vân Thanh Từ, ánh mắt thâm sâu, nói: "Có chuyện gì vậy?"
Nguyên Bảo lui về phía sau một bước, khom người, cẩn thận nói: "Hồi bẩm bệ hạ, quân hậu làm rơi mộc bài, nô tài nhìn thấy nên đã nhặt lên đưa qua ạ."
Lý Doanh thâm sâu liếc hắn: "Ngươi có lòng rồi, lui ra đi."
Nhìn Nguyên Bảo cố giữ bình tĩnh rời đi, Lý Doanh lại nhìn về phía mộc bài trong tay Vân Thanh Từ, dịu dàng nói: "Ngươi tìm Thanh Ty có việc?"
Vân Thanh Từ không muốn thừa nhận, nhưng y vẫn gật đầu, nói: "Tình báo tháng này sắp đưa tới, ta phải nói cho bọn họ biết ta đang ở tướng phủ."
Kỳ thật cũng không cần đặc biệt thông báo làm gì, chuyện Lý Doanh đuổi y ra khỏi cung chỉ sợ là hiện giờ ai ai cũng biết.
Vân Thanh Từ nói xong, chợt cảm thấy lý do này thật rách nát, nhưng y cũng không thể nói, ta liên hệ với người giám sát ngươi?
Lý Doanh không vạch trần y, "Ta đưa ngươi về?"
"Ta biết đường."
Lý Doanh sửa lại: "Ta về cùng ngươi."
Âm hồn bất tán.
Vân Thanh Từ tiếp tục đi về phía trước, Lý Doanh chậm rãi theo sau, lại chủ động tìm đề tài: "Hôm nay tới sân băng có chuyện gì vui không?"
"Đem chụp tai trả lại cho tiểu hầu gia, có được tính là chuyện vui không?"
Lý Doanh trong lòng nghẹn lại, buồn bực nói: "Ngươi có nhìn thấy thuốc ta để lại không?"
"Thần không có mù."
"......!Dùng chưa?"
"Chưa đến giờ đổi thuốc."
Nghĩa là chưa dùng, Lý Doanh nói: "Về rồi ta giúp ngươi bôi?"
"Không dám phiền bệ hạ."
Y lời nói châm chọc mỉa mai, Lý Doanh chỉ đành hạ thấp bản thân hơn, "Ta không thấy phiền."
Vân Thanh Từ không nhịn được, nhíu mày nhìn hắn.
Lý Doanh không phải chưa từng có kiểu này, thành thân hai năm, Vân Thanh Từ vì phi tần mới tiến cung mà chiến tranh lạnh với hắn, Lý Doanh dính trong cung y, dỗ dành y rất nhiều ngày.
Đúng vậy, ngay từ đầu, Lý Doanh cũng biết phi tần tiến cung khiến y không vui, mỗi ngày đều nghĩ ra đủ trò chọc y vui, hắn còn tự mình xuống phòng bếp một lần.
Tuy nhiên sau đó nửa bên phòng bếp đã bốc cháy, thiên tử tôn quý vì y mà bị bỏng tay, hiện giờ vẫn còn để lại sẹo.
Khi đó Vân Thanh Từ cảm thấy hắn thật lòng thích mình, nhưng sau đó quay đầu lại nhìn, mới phát hiện đó cũng chỉ là khổ nhục kế mà thôi, mục đích là để y hạ thấp điểm mấu chốt.
Vậy mục đích lần này của Lý Doanh là gì?
Thông tin quá ít, Vân Thanh Từ không biết phân tích từ đâu cho đúng.
Y vào tiểu viện, Kim Hoan nhanh nhẹn đi bưng một chậu nước nóng, bên ngoài trời lạnh, Vân Thanh Từ lại thích sạch sẽ, mỗi lần ra ngoài về đều rửa tay chân mặt mũi.
Kim Hoan bước vào phòng, Vân Thanh Từ và Lý Doanh đã cởi áo choàng, người thì ngồi ở trước giá kê chậu chờ hầu hạ, người thì tiến lên hai bước, nói: "Để trẫm, ngươi lui xuống đi."
"?!" Kim Hoan mở to hai mắt: "Quân hậu, phải rửa mặt, còn phải xử lý thay thuốc."
"Ừm."
Lý Doanh tỏ vẻ chân thật đáng tin nhận lấy chậu nước.
Vân Thanh Từ nhíu mày càng sâu.
Lần phi tần tiến cung, cũng là lần cuối cùng Lý Doanh tốn nhiều công sức dỗ dành y nhất, về sau phi tử vào cung càng ngày càng nhiều Vân Thanh Từ lại làm ầm lên, hắn cũng chỉ khuyên nhủ hai ba câu, Vân Thanh Từ tính tình cay nghiệt, lúc tức giận luôn làm thương người thương mình, nói không lựa lời.
Sau đó, Lý Doanh khuyên cũng không khuyên nữa.
Mãi cho đến lần này, hắn ném Vân Thanh Từ xuống giường, đuổi ra khỏi cung, một câu giải thích cũng không có, dường như đã hạ quyết tâm muốn cùng y đoạn tuyệt quan hệ.
Mặc dù là kiếp trước, nhưng sự tình nên theo đó mà phát triển mới đúng.
Chẳng lẽ, Lý Doanh nghe theo sự bày mưu tính kế của thái hậu, ý thức được một khi thật sự phế hậu, hắn lập tức không khống chế được Vân gia nữa?
Nếu thật sự là như thế, thì cũng rất có khả năng.
Y biết rõ sức nhẫn nhịn của Lý Doanh đến đâu, kiếp trước bị y giám sát nhiều phương diện, mọi phương diện sinh hoạt đều bị y nắm trong tay, hắn nhẫn nhục rất nhiều năm, thu thập đủ chứng cứ, mới một nhát lật đổ tướng phủ.
Vậy làm sao giải thích được, người của thái hậu vừa đi, hắn đã tới chuẩn bị đón y hồi cung rồi?
Chậu gỗ đặt vào khung chậu, Vân Thanh Từ ngồi ở một bên, không nhúc nhích nhìn hắn.
Lý Doanh đối với việc chăm sóc y cũng thuần thục, lúc chưa thành thân, Vân Thanh Từ ở biệt viện phát sốt cao, chính thái tử hắn đã tự mình chăm sóc.
Hắn xắn tay áo lên, đem khăn tay mềm mại nhúng vào nước, hơi vắt khô, kéo ghế ngồi lại, lau mặt cho Vân Thanh Từ.
Vân Thanh Từ tiếp tục nhìn chằm chằm vào hắn.
Sự tình còn có rất nhiều chỗ không hợp lý, nhưng nếu Lý Doanh tự dâng bản thân lên, vậy hẳn là bởi vì trên người y còn có giá trị có thể lợi dụng, Vân Thanh Từ cũng không muốn cùng hắn giả vờ khách sáo nữa, lạnh nhạt nói: "Nếu bệ hạ đã đuổi người hầu của ta đi, vậy thì phiền ngài tận tâm một chút, nếu khiến ta không vui, ta sẽ đánh người đấy."
Mặt y lạnh tanh, không có tí ý đùa giỡn nào, thế nhưng Lý Doanh lại nhẹ nhàng cười, nói: "Ta biết rồi."
Làn da Vân Thanh Từ trắng nõn, thanh cao thoát tục, vừa mới từ bên ngoài trở về mặt đã lạnh cóng, lúc này được lau bằng khăn mặt ấm, rất nhanh đã hơi ửng đỏ lên.
Lý Doanh kiên nhẫn nhúng nước lần nữa, tiếp tục lau cho y.
Trong những ngày như ác mộng kia, mảng lớn chu sa cùng tuyết trắng đông tại một chỗ, tóc người rơi xuống cũng bị đông lại một mảnh đỏ thẫm, hắn cố sức ôm lấy người yêu đã đông cứng, ngồi trước lò sưởi điện Giang Sơn sưởi ấm, cẩn thận từng chút giúp người ấy hoạt động gân cốt.
Nhưng làm thế nào cũng không ủ ấm được.
Rõ là không cần sưởi nữa, y vốn sống động như ánh dương mạnh mẽ, nóng cháy thiêu đốt người khác.
Hắn không ngừng gọi người thêm than, hun đến cả người nóng bỏng, nhưng người trong lòng vẫn cứ lạnh ngắt.
Hắn trong cơn giận dữ đã đạp đổ chậu than, lửa than bắn tung tóe, một ít làm hỏng long bào của hắn, một ít làm bỏng da hắn, nhưng hắn rõ ràng giống như Vân Thanh Từ, không cảm giác được đau đớn nữa.
Thảm bốc cháy, Liễu Tự Như hoảng hốt sai người đến dập lửa, điện Giang Sơn như một mớ hỗn độn.
Vân Thanh Từ đã được hắn ôm tới long sàng.
Liễu Tự Như vội vàng dập tắt toàn bộ than trong phòng, sau lưng cung nhân cầm kìm lửa lần lượt nhặt đi, ông cẩn thận tiến lại gần: "Bệ hạ..."
"Đi chuẩn bị nước nóng."
Hắn khàn giọng nói, "Trẫm muốn lau người cho quân hậu."
Nước nóng nhiễm máu, đổi, đổi, lại đổi một chậu, khăn tay cũng nhuộm đỏ máu, thay một cái, một cái, lại một cái, hắn ngày đêm ôm người vào