Không có nam nhân nào có thể chấp nhận vợ mình dây dưa với người khác, cho dù vợ mình căn bản không yêu người kia, cũng sẽ cảm thấy tôn nghiêm của mình bị vũ nhục, chuyện như vậy xảy ra với đế vương thì càng không thể tha thứ.
Đó là một sự khiêu khích trần trụi.
Mắt thường cũng có thể thấy được sắc mặt Lý Doanh dần lạnh xuống.
Bên trong Mãn Nguyệt Các, vạt áo xanh nhạt đột nhiên quét qua mặt bàn, đồ trên bàn đều rơi hết xuống, chén sứ rơi xuống đất vỡ tan tành.
Ninh Nhu tức giận không thể kìm nén: "Ngài lại đón y trở về!!"
"Ninh phi bớt giận."
"Sao ta bớt giận được?!"
Hai gò má ả tức giận ửng đỏ, tóc tai tán loạn: "Vân Thanh Từ công khai dẫn người xông vào cung ta, ngài không trách cứ, trước mặt mọi người đâm ngài, ngài cũng không truy cứu, đưa ngài mê man về cung cũng chỉ bị ném thương trán..."
Nhắc tới chuyện này, ả vô cùng tức giận: "Nơi này là cấm thành sừng sững, Vân Thanh Từ ương ngạnh đến thế, lại chỉ bị ngài làm thương vỡ trán!"
"Các ngươi không phải đều nói lần này Vân Thanh Từ khẳng định không trở mình được hay sao? Không phải đều nói lần này chắc chắn phế hậu rồi sao? Vì sao ngược lại lại được pháp giá đón về?!"
Ả rít lên giận dữ, tràn ngập ghen ghét: "Đó là thiên tử pháp giá, vinh sủng vô song, chưa từng có tiền lệ! Vân Thanh Từ dựa vào cái gì? Y dựa vào cái gì?!"
Ả đá lật bàn, trái tim ngập lửa giận đập thình thịch trong lồng ngực, bước hai bước, đột nhiên đầu váng mắt hoa, ma ma bên cạnh vội vàng tiến lên đỡ lấy ả, ma ma trong lòng cũng thấy rất khó hiểu, chỉ có thể nói: "Sau lưng y dù sao cũng có Vân tướng, tây nam Tiêu Tần thị lại là nhà ngoại của y, còn có sóc phương tiết độ sứ nắm quân quyền trong tay...!Bệ hạ kiêng kỵ cũng là thường tình."
"Ngươi thật sự cho rằng ngài chỉ đang kiêng kỵ?" Ninh Nhu tức nổ đom đóm mắt, nước mắt lưng tròng, vuốt ngực cũng khó nén được sự nghẹt thở trong lồng ngực: "Nếu bệ hạ thật sự muốn giết y, có thể trị y tội hành thích, cho dù là xử trảm tại chỗ, ba nhà Vân Tần Tiêu cũng tuyệt đối không dám nói gì, đây vốn do Vân Thanh Từ sai trước."
Ả ai oán nói: "Cho dù không muốn giết y, cũng có thể hòa ly, đuổi y ra khỏi cấm thành, nếu vẫn không được thì tùy tiện phái nghi giá đón người về là được, cần gì phải điều động binh lực, đích thân hành pháp giá? Ngài ấy đang làm gì? Rõ ràng ngài ấy chính là muốn phá tan lời đồn đãi phế hậu, vì dỗ Vân Thanh Từ vui vẻ!"
"Nhưng bệ hạ ngày đó quả thật có ý phế hậu, thậm chí còn đặc biệt tịch thu nghi giá của y.
Sao đột nhiên lại đổi ý rồi?"
Ninh Nhu gian nan thở dốc, nói: "Ta không biết, ta chỉ biết, Vân Thanh Từ hồi cung lần nữa e là sẽ không bỏ qua cho ta...!Nếu bệ hạ lại tùy ý tên điên ấy giương oai như thế, y nhất định sẽ giết tất cả những người tiếp cận bệ hạ trong cung."
Sắc mặt ma ma khẽ biến, cẩn thận nói: "Vậy chúng ta phải làm thế nào?"
"Làm thế nào?" Ninh Nhu gần như muốn cắn nát răng, hung tợn nói: "Đương nhiên là cụp đuôi, có thể trốn thì trốn."
"Cái này cũng chưa chắc." Ma ma suy tư một lát, nhẹ giọng nói: "Người quên rồi sao, hai năm nay, bệ hạ đối với y rất chán ghét, pháp giá có thể chỉ là làm cho người ngoài nhìn, y cho dù thật sự hồi cung...!Bệ hạ cũng nhất định sẽ ngoài sáng trong tối nhắm vào y, sợ là ngày tháng sau cũng không dễ dàng hơn chúng ta."
Ninh Nhu hơi giật mình, ma ma nói cũng là sự thật, thiên tử mặc dù ngoài miệng dỗ dành Vân Thanh Từ, nhưng trong lòng đối với y vẫn bất mãn như trước, lúc trước nàng cùng Vân Thanh Từ phát sinh xung đột, bệ hạ đã có tâm thiên vị, đây cũng là nguyên nhân vì sao Vân Thanh Từ hận ả như thế, thậm chí hận đến không để ý cung quy, ban đêm dẫn người xông vào Mãn Nguyệt Các của ả.
Dung nhan xinh đẹp vừa rồi còn ủ rũ tức thời tươi sáng lên.
"Ta, còn có cơ hội."
Vân Thanh Từ đang chờ Lý Doanh tức giận, y chẳng mảy may sợ hãi, không chỉ không sợ, còn như mang theo chút chờ mong chuyện đó sẽ xảy ra.
Kiếp trước y tìm mọi cách lấy lòng Lý Doanh, chỉ cần được nhìn một cái, cho dù trong lòng vô cùng tủi thân, cũng sẽ lấy đối phương làm trọng, lấy đại cục làm đầu.
Hiện tại y đã hiểu rõ, nếu Lý Doanh điều động binh lực đón y về, thì đại biểu cho việc hắn có mưu đồ.
Dù sao bây giờ y căn bản không quan tâm Lý Doanh sủng hay không sủng, yêu hay không yêu, cho dù hắn có thái độ gì thì cũng không ảnh hưởng được địa vị quân hậu của y.
Chẳng bằng nhìn Lý Doanh nhẫn nhịn y, dỗ dành y, nếu có thể làm hắn tức giận đến giậm chân, lộ ra bản mặt thật mới là tốt.
Sống lại một kiếp, y vốn định cùng hắn tương kính như tân, là do hắn nhất định phải vội vàng đến đóng vai thâm tình, vậy thì đừng trách y chờ thời trả thù.
Nhưng Lý Doanh bệ hạ không hổ là người đã từng nhịn y mười hai năm, hô hấp nặng nề của hắn rất nhanh khôi phục vững vàng, vừa nhìn Vân Thanh Từ vừa nói: "Liễu Tự Như."
Liễu Tự Như rất nhanh tiến vào: "Bệ hạ có gì phân phó?"
"Ngươi tới Tư Nhạc phường, tìm mấy nhạc sư diện, mạo, anh, tuấn đến đây."
Tầm mắt từ Vân Thanh Từ chuyển đến trên người Liễu Tự Như, ánh mắt phút chốc như hố đen đen kịt, giọng điệu vẫn ôn hòa: "Đêm nay, trẫm muốn cùng quân hậu vui chơi."
Lý Doanh như vậy trong mắt Liễu Tự Như chính là trên khuôn mặt trắng bệch có hai lỗ thủng đen ngòm, còn nhe răng nhếch miệng đỏ tươi, ông lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: "Thần sẽ đi sắp xếp ngay."
Nhìn theo Liễu Tự Như ra cửa, Lý Doanh lần nữa nhìn về phía Vân Thanh Từ, vẻ mặt hoa đẹp trăng tròn: "Quân hậu có hài lòng không?"
"Ừm." Vân Thanh Từ gật gật đầu, nói: "Hài lòng."
"Hôm nay bãi triều, ta cũng không có việc gì, ăn chút gì đó rồi cùng ngươi ra ngoài đi dạo?"
"Lăn qua lộn lại cả buổi sáng như vậy, ta mệt rồi." Vân Thanh Từ nói: "Ăn xong muốn ngủ."
Việc ngủ trưa của y vững vàng không đổi.
Lý Doanh sai người chuẩn bị bữa trưa, đều là món y thích ăn, Vân Thanh Từ ăn xong thì đứng dậy đi thay đồ, chờ y thay xong phụng bào, xoay người, phát hiện Lý Doanh cũng cởi long bào ra.
Vân Thanh Từ: "?"
"Hôm qua chính vụ đã xử lý hết, hôm nay không có việc gì, muốn ở bên ngươi nhiều hơn."
"Ta muốn ngủ một mình." Vân Thanh Từ trực tiếp từ chối, y lên giường, rang chân sang hai bên, váy lót rộng rãi trải ra như quạt, y rang chân chiếm một chỗ lớn: "Ngủ trưa không cần người ở bên."
Ánh mắt Lý Doanh dừng ở ngón chân vểnh lên của y, lại nhìn thoáng qua tư thế của y, yết hầu lăn qua lăn lại, sau đó chậm rãi đi tới.
Lông mày Vân Thanh Từ tức thời nhíu lại.
Lý Doanh khom lưng, vén một góc váy lót của y sang một bên, lấy chỗ ngồi xuống, ép buộc mình không nghĩ tới chuyện không nên nghĩ, mới nói: "Hôm nay dùng pháp giá đón ngươi chỉ vì muốn phá tan lời đồn trên phố."
Là phá tan lời đồn hay là phủng sát*, muốn y buông lỏng cảnh giác.
*Khen, nịnh ai đó theo cách khiến họ gặp bất lợi.
Tác giả: Kiều Dữu.Truyện được dịch bởi: Bông (feifei)
Vân Thanh Từ lười so đo với hắn: "Ngài trở về điện Giang Sơn đi."
"Thanh Từ..." Lý Doanh duỗi tay, nắm chân y, Vân Thanh Từ lập tức rụt lại, đổi thành khoanh chân, giấu hai chân dưới váy, vẻ mặt không vui.
Lý Doanh đành phải rút tay lại, nói: "Lần trước, là lỗi của ta, ta không nên tịch thu nghi giá của ngươi."
"Muốn phế hậu thì đương nhiên sẽ tịch thu nghi giá, hợp tình hợp lý."
"Ta không muốn phế hậu."
"Ngài chưa từng nghĩ tới?"
"..." Hắn không biện giải.
Vân Thanh Từ nhìn hắn một lát, nói: "Ngài đón ta về là vì cái gì, ngài và ta đều hiểu."
Lý Doanh lắc đầu, giọng nói khàn khàn: "Ngươi không hiểu."
Hắn còn muốn nói gì đó, Vân Thanh Từ trực tiếp nói: "Vậy thì quên đi, ta không quan tâm."
Lý Doanh muốn nói lại thôi.
Vân Thanh Từ nằm xuống, liếc hắn một cái, lại lật qua đưa lưng về phía hắn, sau đó dùng sức kéo chăn lên.
Lý Doanh ngồi sau lưng y một lát, chậm rãi, không tự chủ được, đem bàn tay chống lên giường, nín thở hướng tới gần y.
Vân Thanh Từ đột nhiên quay người lại, trước khi lưng đụng vào cánh tay, Lý Doanh theo bản năng rút tay lại, nhưng không khống chế được một lần nữa chống lên, rơi vào vị trí đầu vai Vân Thanh Từ.
Vân Thanh Từ vừa vặn nằm thẳng dưới thân hắn, xem ra y đã hơi buồn ngủ nhưng vẫn mở