Phòng ở xưởng nung thấp bé rách nát, thiên tử cẩm y ngọc bào, rõ ràng không hợp với nơi này, thân hình cao ngất, càng làm cho hắn nhìn có chút bí bức.
Vân Thanh Từ đã đạp hắn đến chỗ chân không thể chạm vào nhưng vẫn còn chê hắn cách không đủ xa, y rút chân lại, vì ký ức mới ập về mà mặt lạnh tanh: "Đi ra ngoài, đừng ở chung một chỗ với ta."
Môi Lý Doanh khẽ mím, tức ngực một trận: "Sao đuổi ta đi?"
Tất nhiên là vì ghét ngươi.
"Nơi này không phải là nơi ngươi nên ở lại." Lý do của Vân Thanh Từ rất thuyết phục: "Thân phận của ngươi tôn quý, hồi cung đi."
"......!Ngươi sai người truyền lời rằng giờ tý hồi cung, sao lại không về?"
"Kế hoạch không theo kịp thay đổi." Vân Thanh Từ thuận miệng cho có lệ: "Tuyết rơi dày nên không về nữa."
"Vậy sao không phái người về thông báo một tiếng?"
"Do muộn quá rồi." Y nhớ tới gì đó, nói: "Ta không muốn giày vò hạ nhân nữa."
Đây là lý do Lý Doanh từng đuổi y đi, nói có việc thì tới cung hắn, không thì đừng có tới, Vân Thanh Từ không chỉ một lần ngồi trước bàn chờ đợi, đem đồ ăn tự tay làm hâm nóng đi hâm nóng lại, sau đó không thể không sai người bỏ đi, lẻ loi đi vào sau bình phong, lúc thức trắng đêm vì khó ngủ, y thường sẽ nghĩ, Lý Doanh là thương xót cho hạ nhân hay chỉ vì trong lòng không có y.
Lý Doanh không ngờ tới sẽ có ngày bị y phớt lờ.
Lý Doanh không tiếng động chắp tay, bước về phía trước, giống như muốn giải thích: "Sau này..."
Chân Vân Thanh Từ lại duỗi ra, ngón chân trắng nõn hung hăng, hoạt động với biên độ lớn, bày ra vẻ uy hiếp, vang lên tiếng răng rắc.
Lý Doanh đối diện với con ngươi lạnh lẽo của y, cô đơn lui về sau một bước, nói: "Ta vẫn luôn chờ ngươi trở về."
Xưởng nung không có địa long, chỉ có than không khói, trong lò đốt đỏ bừng, kèm theo tuyết đập vào cửa sổ, phát ra tiếng lèo xèo khó ngửi.
Vân Thanh Từ ngửa mặt nhìn hắn, vẻ mặt lạnh lùng dò xét.
Lý Doanh đứng ở trước mặt, Vân Thanh Từ phát hiện mình vẫn không hiểu hắn, nhưng sau khi y có cơ hội đi hỏi Nguyên Bảo, Nguyên Bảo nói Lý Doanh ngủ không ngon, cũng không có gì khác thường.
Ánh mắt y càng lạnh hơn, nói: "Không đợi được nên ngươi tới tìm ta?"
"Ừm." Lý Doanh rốt cục không bước nữa, rủ mi, nói: "Ban đêm gió lạnh tuyết lớn, trên áo choàng đọng một lớp tuyết dày, lúc ta bước vào thì cởi ra để bên ngoài rồi."
Ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn đêm không xua tan đi được bóng tối trong phòng.
Vân Thanh Từ sau khi phát hiện tóc hắn ướt một nửa thì đoán là do tuyết rơi tan ra, biểu tình của y nhất thời là lạ, hỏi: "Ngươi biết rõ ban đêm gió lạnh tuyết lớn còn tới đây làm gì?"
"Trẫm..." Lý Doanh đối mặt với y, nói: "Ta muốn gặp ngươi——"
Cửa sổ giấy bỗng nhiên lung lay dữ dội, tiếng gió gào thét, kèm theo tiếng ào ào vang lên.
Vân Thanh Từ ngồi trước cửa sổ, bị thanh âm kia ồn ào nhướng mày, nâng tay che lỗ tai, nói: "Cái gì?"
Lý Doanh lại tiến lên, Vân Thanh Từ lập tức nói: "Đứng xa chút.
Mà quên đi, nếu ngươi không có việc gì thì quay về đi, ta buồn ngủ rồi."
"Nơi này sao có thể ngủ được?" Cửa sổ bên cạnh y dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị thổi bay, Lý Doanh khuyên: "Vẫn nên hồi cung thôi."
"Nơi này thế là tốt rồi." Vân Thanh Từ kéo chăn, thầm nghĩ, so với lãnh cung tốt hơn nhiều lắm, ít nhất y có chăn bông giữ ấm, có than sưởi, có người hầu hạ.
Còn có ánh đèn sáng mang theo từ trong cung, bụng cũng không bị đói.
Gió còn đang gào thét, Vân Thanh Từ kéo kéo chăn, giường trúc kẽo kẹt vang lên.
Y ngồi trước cửa sổ cũ kỹ, nghiêng người chỉnh chỉnh gối.
Lý Doanh không nhúc nhích, dường như trong nháy mắt bị cuốn vào làn sóng đen vô tận, khóe mắt đuôi lông mày tràn đầy u ám, mỗi một tấc vải trên cẩm y đều trở nên nặng nề ẩm ướt.
Vân Thanh Từ của lúc này lẽ ra phải không biết nhân gian đau khổ là gì mới đúng.
Vân Thanh Từ chuẩn bị nằm xuống, thấy hắn vẫn còn chưa đi, vì thế lại đuổi: "Ngươi còn đang..."
Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, Lý Doanh sải bước phi về phía y, nương theo tiếng nổ tung bên tai, cửa sổ đột nhiên bị thổi bật ra, gió tuyết điên cuồng xông vào trong phòng, cửa sổ rách nát đập mạnh vào bả vai Lý Doanh, phát ra thanh âm nặng nề.
Vân Thanh Từ bị hắn ấn vào trong lòng, cách thân thể Lý Doanh nghe được tiếng cửa sổ đập liên tiếp lên người hắn vài cái.
Lý Doanh không nói gì, trở tay đóng cửa sổ lại, một tay đè lại tránh bị thổi bay, nói: "Người đâu!"
Vân Thanh Từ được ôm lên, giường trúc được rời đi, thị vệ vội vàng thêm vách ngăn, đóng thêm mấy cái đinh.
Chủ sự của xưởng nung liên tục lau mồ hôi, nói: "Không nghĩ tới sẽ có quý nhân ở lại, cửa sổ quả thực đã lâu năm không sửa, vô tình va vào quý nhân, xin, xin bệ hạ thứ tội."
Lý Doanh ánh mắt thâm trầm, Vân Thanh Từ nhìn hắn một cái, nói: "Hôm trước ngủ cũng không sao, chỉ trách hôm nay gió tuyết quá lớn, là do ta cứ nhất quyết đòi ở lại, không liên quan đến hắn."
Y nói xong, mới nhớ ra bị cửa sổ đập vào cũng không phải mình, nhất thời có loại cảm giác nói mà không biết ngượng, vừa định chữa cháy thêm chút thì nghe Lý Doanh nói: "Không sao, lui xuống hết đi."
Y lại nhìn Lý Doanh.
Cũng đúng, Lý Doanh bệ hạ da dày thịt béo, vì y chịu đau một chút thì có là gì, dù sao y cũng phải đòi cả gốc lẫn lãi về.
Trong căn phòng thấp bé yên tĩnh lại, Vân Thanh Từ không hề có gánh nặng tâm lý được đặt trở lại trên giường trúc.
Phòng này muốn làm ấm lên vốn đã khó, vừa rồi gió lại mới thổi vào, chút ấm áp lúc trước cũng biến mất hầu như không còn, Vân Thanh Từ mặc áo đơn, chân cảm thấy rất lạnh.
Đầu ngón tay Lý Doanh vô tình lướt qua mắt cá chân y, thuận tay kéo chăn đắp lên người y, nói: "Nếu ngươi nhất định muốn ở lại, vậy ta ở lại với ngươi."
Vân Thanh Từ nhướng mày, nhìn kỹ hắn.
Vai phải Lý Doanh đau, hắn mím môi, chậm rãi ngồi xuống giường trúc, nói: "Cứ nhìn ta làm..."
Sự cố xảy ra đột ngột.
Sau khi hắn đem tất cả sức lực đè lên, giường trúc lún xuống, Vân Thanh Từ theo phản xạ ôm lấy hộp gỗ của mình, Lý Doanh thì theo phản xạ ôm y.
Vân Thanh Từ đè lên người hắn, hai người chồng lên nhau đè lên chiếc giường trúc bị sập.
Lần này thật sự không thể ngủ được rồi, Vân Thanh Từ không nói gì ngồi trên miếng đệm thịt tên Lý Doanh, cuối cùng cũng thỏa hiệp: "Thôi, hồi cung vậy."
Lý Doanh chống người ngồi dậy, đi lấy cho y tất chân và giày bông, Vân Thanh Từ ôm hộp gỗ, nhìn hắn khuỵu gối ngồi trước mặt mình, chân được bao bọc trong một lớp mềm mại.
Mang giày xong, Kim Hoan nâng áo choàng tới, Lý Doanh nhận lấy, tự tay choàng cho y.
Lý Doanh tự nguyện bỏ vốn liếng lên y, chỉ có thể nói rằng hắn có ý đồ rất lớn, tất cả hành động của hắn giống như muốn Vân Thanh Từ trở lại dáng vẻ phát điên vì hắn trước kia.
Thật không hổ là hai mẹ con.
Nhưng Vân Thanh Từ cũng không lo lắng, Vân gia hiện giờ trong sạch, nhiều đời trung quân, chỉ cần không đắc tội, Lý Doanh tuyệt đối không có cớ động đến bọn họ.
Lý Doanh đầu tư nhiều hơn nữa vào y, cũng chỉ có thể chịu thua lỗ.
Xe ngựa