Vân Thanh Từ trèo lên giường.
Y trước giờ sống an nhàn sung sướng, bản thân có giờ giấc sinh hoạt cố định, cho dù sau này bị đưa vào lãnh cung, dưới tình huống chi phí ăn mặc cơ bản vẫn đầy đủ, cũng sẽ đi ngủ đúng giờ.
Điều duy nhất khiến y thấy khó chịu chỉ có mấy ngày trước khi nhảy lầu, Ngân Hỉ bị người ta siết cổ đến chết, tìm Kim Hoan khắp nơi không thấy, tự phải lục lọi tìm quần áo ấm thì phát hiện Kim Hoan bị người ta bẻ gãy xương nhét vào một cái rương với kích cỡ gần như không thể chứa được một cơ thể người lớn.
Bị chết ngạt.
Khoảnh khắc đó, y mới biết mình không sống nổi nữa.
Y dần hiểu được, tất cả những chuyện này, chắc chắn là Lý Doanh đã ngầm đồng ý.
Có lẽ vì nể tình cảm ngày xưa, hắn không muốn tự mình ra tay giết y, cho nên để y bị mấy thứ người không ra người, ma không ra ma này tùy ý sỉ nhục.
Y chỉ biết Ngân Hỉ do Chu Triệu giết, còn rốt cuộc là người nào dùng thủ đoạn này giết Kim Hoan thì không biết.
Có lẽ là Ninh phi cũng có lẽ là người khác từng có thù với y.
Không biết đáp án, vậy thì đều tính lên đầu Lý Doanh.
Động tác của Lý Doanh rất nhẹ, nhưng tiếng nước vẫn truyền đến tai y, Vân Thanh Từ nhắm mắt lại, mặc dù y tự nói với bản thân, Lý Doanh hiện tại không phải Lý Doanh kiếp trước, nhưng đã ngủ lại bị người ta gọi ra ngoài, vẫn khiến cho y cảm thấy không vui.
"Không được phát ra tiếng động."
Y cố ý làm khó Lý Doanh.
Không biết Lý Doanh đã tắm như thế nào, nhưng sau đó thật sự rất yên tĩnh, Vân Thanh Từ không kịp suy tư vì sao hắn lại nghe lời như thế, thì đã bị việc hắn rất phối hợp làm cho hài lòng mà ngủ thiếp đi.
Lý Doanh mặc y phục lên, Liễu Tự Như rón rén đi tới bên cạnh hắn: "Bệ hạ uống chén canh ấm này trước đi ạ, không quân hậu lại lo lắng."
Vân Thanh Từ hoàn toàn chẳng lo lắng cho hắn.
Lý Doanh bưng chén uống một hơi cạn sạch, sau khi lấy trà súc miệng, lại nhận khăn tay lau miệng.
Liễu Tự Như bưng khay im lặng rời đi.
Vân Thanh Từ vẫn chưa buông màn giường.
Lý Doanh đi đổi lồng đèn thành lồng chuyên dụng vào ban đêm trước, trong phòng tối đi, hắn một mạch đi tới bên giường Vân Thanh Từ, giơ tay thả màn giường xuống.
Giường phượng rất rộng, cũng rất lớn, Một mình Vân Thanh Từ chỉ chiếm một phần tư, còn dư lại một khoảng rất lớn, đủ để chứa thêm một người.
Nhưng Lý Doanh không nằm.
Chuyện cho tới bây giờ, hắn không thể không đối mặt với sự thật, Vân Thanh Từ không còn yêu hắn nữa.
Hắn không thể như lẽ đương nhiên tới cung của y, nằm bên cạnh y, cũng không thể làm những chuyện mà người yêu hay làm với nhau nữa.
Thậm chí, còn chẳng có tư cách đánh giá những hành động của y nữa.
Vân Thanh Từ nửa đêm tỉnh lại.
Y mơ màng nghe được tiếng mơ ngủ, hình như đang gọi tên y, Vân Thanh Từ dựng thẳng lỗ tai, chậm rãi ngồi thẳng, ánh sáng gần như bị màn giường chặn lại hoàn toàn, y từ trong túi vải màu đen bên gối lấy ra một viên Dạ Minh Châu, đưa tay kéo màn giường ra.
Lý Doanh ngủ trên giường cạnh giường y, trán đẫm mồ hôi lạnh, trên cổ cũng vậy, sắc mặt dưới ánh sáng của Minh Châu tái xanh như ma.
Có lẽ bị ánh sáng của Minh Châu kích thích, Lý Doanh đột nhiên mở mắt ra.
Trong nháy mắt đó, trái tim Vân Thanh Từ đập điên cuồng, Minh Châu bỗng nhiên rớt khỏi tay, phản xạ có điều kiện lùi vào trong giường một đoạn.
Màn giường rủ tán loạn, ngăn cách tất cả mọi thứ lại.
Bên ngoài, Minh Châu được một bàn tay trắng thon dài vững vàng tiếp được.
Lông mi Vân Thanh Từ run rẩy, nín thở.
Y nghi ngờ, có phải hôm nay Lý Doanh tới lãnh cung tiền triều bị ma quỷ trong lời đồn nhập vào hay không, nếu không sao lại có ánh mắt đáng sợ như vậy.
Trên gương mặt tái xanh kia, con ngươi như hắc động, lại giống như hai lỗ đen bị người ta tiện tay móc ra, không có tí hồn nào.
Như muốn ăn thịt người vậy.
Bên ngoài màn giường im ắng không một tiếng động.
Chốc sau, Vân Thanh Từ nghe được giọng nói: "Thanh Từ?"
Là giọng của Lý Doanh, rất dịu dàng, Vân Thanh Từ hơi chần chờ: "Bệ hạ?"
"Ừ." Lý Doanh nói: "Ta lại gặp ác mộng, khiến ngươi sợ à?"
Vân Thanh Từ đúng là có nghe nói gần đây hắn thường xuyên ngủ không ngon, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn là lần đầu.
Y không khỏi nghi ngờ, vì sao Lý Doanh gặp ác mộng khác thường như thế, Nguyên Bảo lại không nói một chữ nào, cũng không đề cập tới?
Không đúng, lúc ấy hắn đã muốn nói, nhưng Lý Doanh đột nhiên xuất hiện ngăn cản.
Sau đó, khi tới thông báo lần nữa thì nói là ngủ không ngon lắm, rõ ràng là có người cố ý chặn miệng.
Vân Thanh Từ trước đây vẫn luôn lo lắng cho cơ thể và cuộc sống của Lý Doanh, cho nên nghe Nguyên Bảo đặc biệt báo cáo chuyện này cũng không thấy kinh ngạc gì.
Tại sao Lý Doanh lại gặp ác mộng? Bắt đầu từ khi nào? Chuyện như vậy, vì sao kiếp trước y không hề có chút ấn tượng nào, cũng không hề có điềm báo trước.
Hắn vì sao lại muốn cản Nguyên Bảo nói cho mình biết chuyện này?
Hắn đang cố che giấu điều gì?
Lại thêm một nghi vấn nhồi vào đầu, nhưng y phát hiện bản thân lại không có cách nào lý giải được.
Y nhíu mày, nghe được Lý Doanh lại mở miệng: "Ngươi không sao chứ?"
Dừng một hồi, Lý Doanh lại hỏi: "Ta có thể, nhìn ngươi một chút không?"
Chút chuyện nhỏ này còn cần hỏi sao?
Vân Thanh Từ lấy chân đá màn giường một cái, Lý Doanh liền giơ tay vén lên, ánh sáng Minh Châu chói mắt, trong màn nháy mắt sáng tỏ.
Ánh mắt của hắn lại dịu dàng mà sâu xa, ngoại trừ sắc mặt vẫn tái nhợt như trước thì tất cả những việc vừa rồi đều chỉ như ảo giác.
Nam nhân lấy túi vải màu đen bị vứt bên cạnh y, đặt viên ngọc vào, sau đó đứng dậy và treo màn giường lên, đi thắp đèn cho sáng hơn chút, rồi lại quay lại ngồi xuống bên giường của y, nói: "Xin lỗi vì khiến ngươi sợ hãi."
Hôm nay Lý Doanh đã nói rất nhiều lời xin lỗi với y.
Vân Thanh Từ hơi không tự nhiên, y đã quen với việc Lý Doanh kiêu ngạo ngồi ở trên cao, huống chi việc này có là gì đâu, y lặng lẽ nhìn thoáng qua cái giường kia, không khỏi lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết.
Chiếc giường thấp đó là để cung nhân trực hầu dùng, vừa thấp vừa hẹp, Lý Doanh như vậy, xét về chiều dài mà nói thì chân hẫng ra quá nửa, về chiều rộng thì bả vai cũng dư ra một đoạn, xét về độ thoải mái thì lại càng quá hơn, xoay người một cái là ngã sấp mặt ngay.
Y bỗng nhiên thấy hả hê khi có người gặp họa, nói: "Sao ngươi lại ngủ ở đó?"
"Sợ quấy rầy ngươi nghỉ ngơi."
"Nằm đó không thoải mái lắm nhỉ." Vân Thanh Từ nghiêm túc nói: "Giang Sơn điện không chứa được ngươi sao?"
Lý Doanh im lặng một lát: "Ta muốn ở gần ngươi."
Vân Thanh Từ bật cười.
Y lấy chân đạp Lý Doanh một cái, nói: "Gì đây, ta nói vẫn chưa đủ rõ ràng sao? Ta nói, ta không thích ngươi nữa, ngươi lại muốn gì đây?"
Y nghiêng đầu, nói: "Tại sao ngươi lại dày vò bản thân như thế?"
Y thật sự cảm thấy rất mông lung, rất khó hiểu, "Cho dù hiện tại ta chỉ là quân hậu trên danh nghĩa của ngươi, bỏ đi mối quan hệ ấy thì chúng ta vẫn là bạn bè, vẫn là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi, ta sẽ không cố ý làm khó ngươi."
Y tiếp tục đạp Lý Doanh, ngữ khí mềm mỏng, tỏ vẻ dễ thương lượng: "A Doanh, đừng giày vò bản thân nữa, những gì cần nói đều đã nói rồi, ngươi nghe lời đi, về Giang Sơn điện ngủ thì có khi còn có thể ngủ thêm vài giờ nữa."
Trước kia y thường xuyên vừa đạp vừa làm nũng Lý Doanh, để Lý Doanh làm này làm kia cho mình, bây giờ, động tác không thay, giọng điệu cũng không đổi, nhưng mỗi một chữ lại giống như lưỡi dao sắc bén, rạch từng rạch vào lòng.
Lý Doanh nắm lấy cái chân ấy.
Vân Thanh Từ không tránh.
Y thật sự không hy vọng Lý Doanh tiếp tục tự hành hạ nữa, sống lại một đời, y sẽ không dồn hết tâm trí yêu người này nữa, đồng thời y cũng không hy vọng Lý Doanh đặt tâm tư lên người mình.
Được nhiều hơn mất sẽ khiến con người sinh ra hận thù.
Lý Doanh ngước mắt lên, nhìn không ra hắn đang suy nghĩ cái gì, giống như chỉ là muốn nhìn Vân Thanh Từ như vậy mà thôi: "Nếu như ta không yêu ngươi, ngươi có vui không?"
Vân Thanh Từ nghiêm túc suy nghĩ.
Lý Doanh lẳng lặng nắm chân y, ngón tay vô thức co lại, cơn sóng trong lòng đột nhiên cuộn trào, rất khó miêu tả rốt cuộc là khát vọng hay là đang sợ hãi nữa.
Ngón tay hắn ấn lên mắt cá chân Vân Thanh Từ, xúc cảm nhẵn nhụi trơn láng, rủ mắt nhìn, vẫn hệt như trước đây trắng trẻo tinh tế.
Bên tai truyền đến giọng Vân Thanh Từ, trong trẻo thẳng thắn: "Không có cảm giác gì."
Không vui, cũng chẳng không vui.
Hắn yêu hay không yêu, đối với Vân Thanh Từ mà nói, đã không còn quan trọng nữa.
Yết hầu Lý Doanh cuộn lên cuộn xuống, nuốt hết những lời muốn nói mà không nói được xuống.
Kiếp trước mong ước của hắn chẳng qua chỉ là hy vọng nhìn thấy Vân Thanh Từ còn sống, nhưng