Lý Doanh bận rộn việc triều chính nên Lâm Hoài Cẩn chưa chắc có thể nhận được sự giải thích từ chỗ hắn.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Vân Thanh Từ thấy tức giận, Lý Doanh tuyệt đối sẽ không chịu trách nhiệm với chụp tai của Lâm Hoài Cẩn, như vậy chụp tai bị cháy cũng chỉ có thể để người tiếp xúc trực tiếp với Lâm Hoài Cẩn là y đến giải quyết hậu quả.
Cẩu hoàng đế.
Chỉ biết gây thêm rắc rối cho y.
Trước kia sao không phát hiện ra Lý Doanh khiến người khác dễ ghét như thế chứ.
Y gật gật đầu, nói: "Nếu như tiểu hầu gia không chê."
Con ngươi Lâm Hoài Cẩn gợn sóng, ý vị sâu xa nói: "Mong còn không được."
Kim Nhã Lâu là tửu lâu tốt nhất thành Thượng Dương, toàn tiếp đãi các vị quan to cao quý, muốn dùng cơm ở chỗ này chỉ có tiền là chưa đủ, còn phải có chức tước cấp quan hoặc là có người quen biết.
Đám Vân Thanh Túc chắc thường xuyên tụ tập ăn cơm ở đây, vừa đi vào đã được tiểu nhị dẫn lên một căn phòng trang nhã ở lầu hai, ba người ngồi xuống, Vân Thanh Túc rót cho Vân Thanh Từ một ly nước, Lâm Hoài Cẩn nói: "Hôm nay có khách mới, giới thiệu một lượt các món ăn đi."
"A." Tiểu nhị cũng không hỏi y là ai, lập tức lưu loát tụng kinh: "Chỗ này chúng tôi có bánh long phượng trình tường như ý, vây cá phụng, thịt viên hồng mai, bánh bột rưới sữa,tường long song phi, bồ câu bát bảo, vịt cuộn phật thủ, chim cuộn mực sốt bơ,...!Bay trên trời, bơi dưới nước đều có, quan khách thích ăn món nào?"
Vân Thanh Từ mắt sáng lên khi nghe tiểu nhị nói vậy, y cũng từng đến Kim Nhã Lâu ăn vài lần, có điều đó là chuyện trước khi tiến cung, thành thân với Lý Doanh bốn năm, do thân phận hắn tôn quý nên không tiện đi cùng, Vân Thanh Từ không được cho phép thì cũng không thể tùy tiện xuất cung, thế nên khi nghe về đồ ăn thức uống trong thành Thượng Dương thì thấy rất mới mẻ.
Y gọi mấy món nghe có vẻ không tệ, Vân Thanh Túc nói: "Hôm nay chúng ta chỉ có bốn người, gọi quá nhiều ăn không hết được, đệ chọn những món muốn ăn thôi, chúng ta không gọi nữa, lần sau nếu còn muốn ăn thì lại dẫn đệ đến."
"Được." Vân gia tuy rằng vinh hiển, nhưng Vân tướng cũng không thích lãng phí, Lý Doanh cũng không phải người xa xỉ, cho nên Vân Thanh Từ ở trong cung cũng để ngự thiện phòng tùy ý sắp xếp, lúc này cũng không cảm thấy có gì không đúng, thế là chọn thêm vài món, tổng cộng tám món một canh, tiểu nhị rất nhanh đã ghi lại rồi đi chuẩn bị.
Rèm cửa phòng rủ xuống, chợt có người giẫm cầu thang bước lên, Khâu Dương vô cùng tức giận nói: "Các ngươi không biết y ngạo mạn như thế nào đâu! Còn có Vân Thanh Túc ỷ vào nhà mình có người là quân hậu mà vênh váo không coi ai ra gì!"
"Y cũng không phải bây giờ mới kiêu căng ương ngạnh, nếu không phải quá tự cao thì sao lại rơi vào kết cục như này?" Có người an ủi hắn: "Ngươi bớt giận đi."
"Bớt giận cái gì mà bớt giận, y thì hay rồi, trên sân băng như con phượng hoàng điên cuồng ngang ngược, sao hôm nay không gặp phải băng sụt đem y chôn luôn xuống đi chứ!"
"Mấy câu như này không thể nói lung tung được."
"Ninh Dịch, tam muội của ngươi rốt cuộc có được hay không vậy, tên điên kia hiện giờ cũng bị đuổi ra ngoài rồi, ngươi phải bảo nàng ta cố gắng hơn nữa, ta đợi sau khi nàng được sắc phong thì sẽ tới Vân gia xem y phát điên đấy!"
Ninh Dịch thở dài: "Đừng lớn tiếng như vậy."
"Ta lớn tiếng thì làm sao?" Đây cũng chẳng phải sân băng, "Nếu để cho ông đây nhìn thấy lần nữa tuyệt đối sẽ không để y chạy thoát, không đánh y đến khóc cha gọi mẹ thì ông đây mang họ Vân của y!"
"Cha ngươi sẽ đồng ý hả?"
Âm thanh cười như không cười truyền đến, Khâu Dương đột nhiên dừng bước, một bên rèm cửa căn phòng trang nhã được người vén lên, Vân Thanh Từ ở bên trong đội mũ, tư thế đoan trang, giọng điệu ung dung: "Sao hả, không phải muốn đánh ta khóc cha gọi mẹ hay sao?"
Khâu Dương im lặng một chút, nói: "Ai, ai nói đánh ngươi, ta nói Vân Thanh Túc."
Hắn trừng mắt nhìn Vân Thanh Túc đang vén rèm sang một bên, người sau nhướng mày, nói: "Ta?"
Khâu Dương hung tợn: "Ngươi!"
"Nếu đã như vậy." Vân Thanh Từ mở miệng, nói: "Tứ ca, huynh cùng hắn đi ra ngoài luyện tập một chút đi."
Vân Thanh Túc lịch sự hoạt động gân cốt, khớp xương vang lên lục cục.
Khâu Dương lúc này lui về sau một bước, kéo người phía sau ra, cau mày nói: "Ngươi, ngươi đi."
Người bị đẩy lên chính là Ninh Dịch, con trai của Ninh thượng thư, trong lòng hắn thầm mắng, cha ngươi cùng Vân tướng luôn như nước với lửa, ông ta có biết ngươi sợ con cái Vân gia như thế này không? Tốt xấu gì cũng là con của thái úy, thế mà lại trốn sau lưng hắn, có cần liêm sỉ nữa không.
Hắn cung kính nói: "Diện kiến Vân quân hậu, Vân tứ công tử, Lâm tiểu hầu gia."
Nhìn đi, đầu óc Khâu Dương có phải có vấn đề hay không, đẩy hắn ra đỡ đạn như thế trong khi ai nấy cũng đều có thân phận cao hơn hắn.
"Ninh công tử." Vân Thanh Túc cùng Lâm Hoài Cẩn đáp lễ, Ninh Dịch cứng lưỡi nói:
"Chúng tôi qua bên kia ngồi trước."
Khâu Dương rụt đầu sau Ninh Dịch không lên tiếng.
Hắn ở nhà nghe cha và đại ca nhắc tới Vân Thanh Từ, mỗi lần nhắc tới y, bọn họ đều không che dấu vẻ khinh bỉ, cả Thượng Dương đều chưa từng gặp loại nào thiếu đức hạnh như vậy, nếu Vân Thanh Từ không theo đuổi Lý Doanh, ở trên triều tùy tiện giữ một chức quan cũng đủ sống thoải mái qua ngày.
Lúc đầu, Khâu Dương cũng rất khinh bỉ Vân Thanh Từ, cho đến khi hắn bắt đầu nghe được chuyện Vân Thanh Từ giết người từ miệng cha và huynh trưởng, hình tượng tàn bạo đố kỵ của y ở trong cung không ai không biết không ai không hay.
Cô của Khâu Dương là thái phi trong cung, lúc hắn vào cung thăm, đã thấy Vân Thanh Từ cao quý khoác áo choàng lông chồn, vẻ mặt lạnh nhạt ngồi trên cao thưởng thức trà xuân thượng hạng, phía dưới là nô tài bị đánh đến máu thịt lẫn lộn.
Hắn bị cung nhân nhắc nhở, đứng ở một bên nín thở, nô tài kia rất nhanh không còn thở nữa, bị người ta kéo đi.
Mà Vân Thanh Từ đi tới trước mặt hắn, thản nhiên mở miệng: "Ngẩng đầu lên."
Khâu Dương tái mặt nhìn y.
Vân Thanh Từ rất xinh đẹp, nhưng khi đó những người gặp y rất khó chú ý việc y đẹp như thế nào, chỉ có thể nhớ tới khuôn mặt hung ác nham hiểm mà tiêu điều của y.
"Diện mạo cũng khá lắm." Hắn mở lớn mắt nhìn thiếu niên còn không cao lớn bằng hắn vươn ngón tay nâng cằm mình lên: "Cũng tới gặp bệ hạ?"
Khâu Dương: "..."
Y cho rằng Khâu Dương là nam sủng được đưa vào cung.
Sau khi biết hắn là con trai của thái úy, Vân Thanh Từ cười, sát khí trong con ngươi như hơi độc đập thẳng vào mặt khiến da mặt hắn có vẻ đau đau:
"Khâu thái úy luôn xem thường bổn cung, sao bây giờ cũng có chủ ý này thế!"
Khâu Dương không thể không tự mình lên tiếng giải thích: "Ta chỉ đến thăm cô cô thôi."
"À." Sát khí trong nháy mắt tản đi, Vân Thanh Từ thu ngón tay, lau đầu ngón tay trắng nõn, không nói xin lỗi cũng không nói thêm lời dư thừa nào, đầu cũng không ngoảnh lại đã bước lên kiệu.
Khâu Dương không có tiền đồ bị y dọa cho nhũn chân, chao đảo cả đoạn đường, vẻ mặt thì hoảng hốt.
Khi đó hắn hiểu rằng, người hay chuyện không liên quan đến Lý Doanh, Vân Thanh Từ chẳng thèm để ý đến.
Nhưng Vân Thanh Từ lúc ấy không chút che dấu tản ra sự ác độc, vẫn dọa hắn mấy ngày không ngủ ngon.
Những lời hắn vừa nói Vân Thanh Từ nhất định đều ghim trong lòng, y hận nhất chính là có người nguyền rủa y bị Lý Doanh bỏ rơi, Khâu Dương từng nghe nói, sau khi y thành thân, Vân tướng bởi vì nhớ nhung y nên thường xuyên đích thân quét dọn tiểu viện y ở, đây vốn dĩ là tình phụ tử cảm thiên động địa cỡ nào chứ.
Nhưng Vân Thanh Từ chẳng hề cảm kích một chút nào, y còn châm chọc Vân tướng: "Dọn dẹp sạch sẽ như vậy là hy vọng ta sớm bị Lý Doanh đuổi về à?"
Một kẻ đáng sợ như Vân Thanh Từ tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn hắn.
Chỉ sợ hôm nay phải gọi cha tới rồi, có thể cũng sẽ bị chỉ vào mũi mắng một trận, nhưng so với bị Vân Thanh Từ giết còn tốt hơn.
Ninh Dịch cũng từng nghe về cách Vân Thanh Từ đối nhân xử thế, việc này khiến hắn rất căng thẳng.
Vân Thanh Túc thuận miệng nói: "Đi đi."
Ninh Dịch và Khâu Dương đều không nhúc nhích, hiển nhiên cho rằng lời hắn nói không có trọng lượng gì.
Vân Thanh Từ rót cho mình một ly nước, phát hiện mấy người đều đang nhìn mình mới phản ứng lại, nói với người ngoài cửa: "Sao vậy, hai vị còn muốn cùng ta ăn một bữa cơm à?"
Khâu Dương dẫn đầu ưỡn thẳng lưng, nhanh chóng chui vào gian phòng của mình.
Ninh Dịch vững vàng hơn hắn một chút, mạnh mẽ trấn định.
Trong phòng, hai người cùng nhau nằm bò ra bàn, Khâu Dương lộ ra vẻ mặt kì lạ trước: "Có phải y bị bỏ rơi rồi không?"
"......!Không giống."
Khâu Dương cau mày, nói: "Chẳng lẽ chuyện phế hậu vẫn có khả năng thay đổi?"
Ninh Dịch tim đập bùm bụp.
Nếu như Vân Thanh Từ bị phế, vậy thì tam muội hắn có thể sẽ được sắc phong làm hậu nhưng nếu chuyện phế Vân