Ngày 15 tháng 6 năm 2006
Tôi mua một bó hoa, thừa lúc không có người cắm vào trong hòm thư nhà em ấy.
Một bông bách hợp lẻ loi ló đầu ra thăm dò nhìn ngắm thế giới bên ngoài, đợi chủ nhân của nó trở về đưa nó đi.
Trước giờ tôi chưa từng nghĩ đến việc sẽ có một ngày tôi đứng trước cửa nhà Tề Nhạc Tư, tôi, cũng không dám gặp em ấy.
Tàu hỏa đung đung đưa đưa mười mấy tiếng đồng hồ, trong đầu tôi đầy nghi vấn.
Những năm gần đây, tôi chưa từng kích động như vậy, nhưng như người thuê chung nói, bỏ qua xem như không có gì, tìm trở về lại là được rồi.
Kỳ thực, tôi đối với quan hệ giữa chúng tôi cũng không ôm lấy bất kỳ ảo tưởng gì, thậm chí tôi còn không làm rõ được sự chú ý dành cho em đến tột cùng là bởi vì cái gì.
Đại khái là người quá cô độc muốn tóm lấy một cái phao cứu mạng, nhưng đối với tôi mà nói, Tề Nhạc Tư chính là cọng cỏ này, nó không liên quan tới ái tình.
Chúng tôi mới bao nhiêu tuổi, đâu biết cái gì là yêu.
Tự cho là thích, đợi đến khi lớn rồi thành thục rồi, nhớ lại hồi ức đều cảm thấy xấu hổ.
Cho nên tôi đến, chỉ muốn làm đứt đoạn nhớ thương của chính mình.
Tôi chính là muốn nhìn một chút, người đem ánh mặt trời viết ở trên giấy rốt cuộc là người như thế nào, nếu không tốt, giống như tôi, tất cả đều là ngụy trang bằng một lớp mặt nạ.
Tôi chính là muốn như vậy, dọc đường đi, tôi đem Tề Nhạc Tư cũng biến thành một tên lừa đảo giống như tôi.
Tôi có địa chỉ nhà em, xuống tàu tùy tiện tìm một chiếc taxi đưa tôi đến địa chỉ này.
Tôi trốn đi, nhưng dẫu không trốn thì cũng chẳng sao, Tề Nhạc Tư căn bản không biết bên ngoài tôi nhìn như thế nào.
Tôi vẫn luôn chờ, chờ từ buổi sáng đợi đến buổi trưa, đợi đến đói bụng rồi cũng không dám rời đi, chỉ lo tôi vừa đi khỏi, cánh cửa của ngôi nhà sẽ bị đẩy ra.
Cũng may, vào buổi trưa, tiểu khu dần dần náo nhiệt, bọn trẻ tan trường về nhà, tôi mới nhớ ra, em năm nay học lớp 10, còn chưa bắt đầu nghỉ hè.
Tôi nhìn thấy một nam sinh mặc áo T shirt ngắn tay màu trắng và quần bò
đạp xe đạp đến đây, cậu trai đó đạp rất nhanh, sau
đó phanh kít một cái, dừng ở trước cánh cửa tôi đang chờ đợi sẽ mở kia.
Tôi nhìn không rõ mặt của cậu trai đó lắm, chỉ thấy rất gầy, vóc dáng không tính là quá cao, vô cùng lo lắng nhìn nghiêng ngó dọc.
Cậu trai đó khóa kỹ xe đạp, mở hòm thư đặt trước cửa ra.
Không sai rồi, trong nháy mắt đó tôi biết, đây chính là Tề Nhạc Tư.
Tôi nhớ tới bức ảnh sticker em gửi kèm bức thư đầu tiên, bức ảnh đó đang được đặt trong ví của tôi, có lẽ khi tôi nhìn em bây giờ đã không cách nào đưa thằng nhóc ngốc nghếch cười trong hình liên hệ với nam sinh mặc áo T shirt này với nhau.
Em đã lớn rồi.
Dù sao, ba năm.
Từ khi em viết phong thư đầu tiên cho tôi đến bây giờ, đã ba năm.
Tôi không tiếp tục chờ nữa mà ra cửa hàng hoa ở tiểu khu đối diện mua một cành bách hợp, khi trở lại, chiếc xe đạp kia vẫn còn, em vẫn chưa đi.
Tôi đứng ở dưới lầu, cố gắng nghe trộm âm thanh phía trên lầu, nhưng mà phí công không nghe được.
Tôi cắm đế hoa trên hòm thư, nếu như có thể em sẽ đoán được là ai để ở chỗ này, nhưng có lẽ em không biết.
Tôi đến trường cấp hai của em theo địa chỉ liên lạc qua bưu điện với em.
Trường học vào buổi trưa vẫn ồn ào, tôi đứng ở một bên, luôn cảm thấy em vẫn còn ở nơi đây.
Từ cửa trường đi ra thì nhìn thấy đối diện văn phòng phẩm là cửa hàng treo biển "Ảnh Sticker", xem ra những bức ảnh lúc trước em gửi đều là chụp ở đây.
Dọc theo trường học một lần nữa đi về nhà em, cũng không biết đây có phải là con đường trước đây em từng đi qua không.
Đến một chuyến như này, bỗng nhiên cảm thấy khoảng cách với em rất gần rồi.
Sau khi kết thúc chuyến đi này, giữa chúng tôi cuối cùng cũng xem như có một kết thúc.