Ngày 11 tháng 11 năm 2006
Tề Nhạc Tư rốt cuộc là hạng người gì? Vấn đề này tôi thực sự nghĩ không ra.
Trong hai năm này em đã gặp những chuyện gì?
Trước đây khi viết thư cho nhau em vẫn luôn là thằng nhóc ngốc gì cũng không hiểu, cảm giác có chút yếu đuối, mấy lần tiếp xúc gần đây với em, em đã thay đổi hoàn toàn.
Hóa ra thời gian thật sự có thể làm một người thay đổi, không chỉ là tôi, còn có em.
Đi từ thư viện ra nhìn thấy Tề Nhạc Tư lạnh cóng đến mũi hồng hồng, khi đó tôi cũng không cần phải dùng vẻ mặt gì đối mặt với em.
Thật sự quá ngốc nghếch, ngày đại hàn đứng chờ ngoài cửa, cũng không biết đã đợi bao lâu.
Cành hoa bách hợp em mang đến cũng sắp chết cóng, cánh hoa đóng băng lạnh lẽo buốt giá, cảm giác như chạm vào sẽ vỡ vụn tan thành nước.
Túi em mang đến cho tôi, bên trong đầy ắp đều là những thư em viết gửi tôi.
Những bức thư này không có địa chỉ, không có dấu bưu kiện, là những bức thư em không thể gửi đi.
Khi nhìn thấy những bức thư đó bỗng nhiên tôi có chút vui mừng, vui vì em không khờ dại gửi đi, bởi vì nếu như gửi đi, rất có thể tất cả tôi đều sẽ không nhận được.
Hiện tại, tôi ngồi trên giường, trong tay đều là những phong thư cùng giấy viết thư.
Hai năm trôi qua, gu thẩm mỹ lựa chọn đồ của em không trưởng thành hơn giống tính cách của em, màu sắc rực rỡ, toát ra vẻ trẻ con hết sức.
Nét chữ em trở nên dễ nhìn, tôi tìm phong thư đầu tiên của em ra so sánh, đặt hai bức thư cạnh nhau, quả thực như hai người khác nhau.
Tề Nhạc Tư lớn rồi, cái gì cũng hiểu, tôi thì sao? Tôi cũng có những biến chuyển tốt hơn?
Không biết tại sao, nhìn em bây giờ hung dữ, lại cảm thấy có chút buồn cười.
Không giống như nụ cười trào phúng trước kia, tôi khó lòng giải thích được cảm giác vui mừng bây giờ.
Giống như là một thằng nhóc ngốc biến thành một thiếu niên nghịch ngợm dũng cảm trước mắt tôi, tôi đứng nơi xa và nhìn em chạy vòng quanh trong cuộc đời mình.
Hình ảnh này ngẫm lại cũng cảm thấy rất thú vị.
Trước đây tôi nhận được rất nhiều thư, mỗi một phong thư gần như đều có một câu "Em thích anh", những người kia và Tề Nhạc Tư ban đầu giống nhau, cách núi cao biển rộng sông dài, cách một tấm màn dày, bọn họ suy đoán hình dáng của tôi là gì, sau đó họ thích tôi trong
ảo tưởng của họ.
Cũng chính bởi vì như vậy, càng ngày tôi càng không tin có người sẽ thích con người thực sự của tôi.
Trong suy nghĩ của họ tôi quá tốt đẹp, nhưng tôi so với bất cứ người xấu nào họ có thể tưởng tượng được còn xấu xa đen tối hơn.
Tôi không tốt như vậy, tôi không đáng được yêu.
Sau đó, bởi vì không nhận được hồi âm của tôi, những người kia cuối cùng mệt mỏi, chán nản, rời xa tôi, người duy nhất tiếp tục kiên trì chính là Tề Nhạc Tư lỗ mãng này.
Em như người đưa thư, chăm chỉ không ngừng viết, gửi, biết rõ không có hồi âm, nhưng vẫn còn kiên trì.
Có lẽ là tôi cảm động?
Có lúc cảm thấy đúng là vậy.
Có thể cũng là do tôi chột dạ, hổ thẹn, tự ti, em càng là nỗ lực đến gần thì tôi càng muốn chạy trốn.
Cõi lòng tôi mênh mang nỗi niềm về em nhưng chẳng thể để em thấy.
Tôi đã từ lúc bắt đầu là cười nhạo em giờ biến thành cười nhạo chính mình.
Cuộc sống như thế, nói tốt thì cũng tốt, nói không tốt thì cũng là không tốt.
Đại khái, phương thức tốt nhất chính là khiến em tự từ bỏ, làm cho hắn đối với tôi hoàn toàn thất vọng.
Đây thật sự là kết cục tôi mong muốn sao?
Tề Nhạc Tư ở trong thư viết: Em là Aschenbach, anh là Tadzio, anh đẹp đến mức không gì sánh được, ngay cả khi đến gần, em cũng có cảm giác như đang khinh nhờn anh.
Rõ ràng là tôi mới là người đáng bị em khinh nhờn.
__________________________
Trịnh Công Sơn từng viết về Diễm: "Người con gái ấy bây giờ đã ở một nơi rất xa, có một đời sống khác".Lúc đó bỗng thảng thốt nhớ tới cậu. Hoặc chăng khi vu vơ nghĩ tới tớ cậu cũng sẽ cho là vậy. Ở một nơi rất xa, sống một đời sống khác.Năm tháng ấy không như hôm nayChúng ta tuổi hoa niên còn rất trẻ.Còn có nhau.