Một đôi chân dài đầy đặn trong đôi giày cao gót và chiếc quần jean ngắn bước ra.
Joshua không thể không uống một ngụm nước.
Helena là người đầu tiên bước xuống, với mái tóc dài màu vàng, cùng với khẩu súng bắn tỉa Scotl phía sau, mang theo một cảm giác quyến rũ chết người.
"Đây có phải là siêu bắn tỉa? Hóa ra là một mỹ nữ như vậy?"
Joshua đã bị sốc.
Một người phụ nữ mạnh mẽ luôn làm cho mọi người cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng ngay sau đó, anh ta mở to mắt không thể tin được.
Cô gái tóc vàng như nữ thần đi đến phía bên kia của chiếc xe và mở cửa xe với một cử chỉ như thư ký và cung kính, "Ông chủ, xin vui lòng xuống xe."
Sau đó, một chàng trai phương Đông trông giản dị bước xuống.
Ông chủ?
Joshua rất muốn hỏi hắn, cậu làm cách nào mà lại có một nhân viên xinh đẹp như vậy và có thể chỉ cho tôi vài chiêu không!
* * *
Đúng lúc Trác Phàm xuống xe, Tiểu Hoàng cũng không biết từ chỗ nào xông ra, hấp tấp chạy đến bên cạnh hắn, ngoắt ngoắt cái đuôi chờ đợi chủ nhân vuốt ve.
Người nào nhìn thấy cảnh này đều đờ ngươi ra.
"Hai người các ngươi, ta bây giờ đếm ba tiếng, nếu bước ra trước tiếng đếm thứ ba, ta có thể không giết các ngươi." Trác Phàm hô.
"1.."
"2.."
"..."
Trước khi số 3 được đếm ra, Joshua và Mawson cùng lúc xuất hiện.
Trên thực tế, Trác Phàm không hề cho bọn chúng sự lựa chọn thứ 2.
Joshua và Mawson nhìn nhau, bọn họ có thể thấy được hận ý cùng lửa giận sâu sắc trong mắt nhau, nhưng có Trác Phàm, nam tử phương Đông bí ẩn ở đây, bọn họ chỉ có thể liếc xéo nhau.
"Các ngươi đi ra quá chậm."
Trác Phàm đột nhiên giơ súng lục lên.
"Anh đã nói là không giết chúng tôi!"
"Tôi ra ngoài trước tiếng đếm thứ 3!"
Joshua và Mawson đột nhiên thay đổi biểu cảm, họ không ngờ người này lại thô bạo như vậy.
Mặc dù đối với hai người này không cần thiết nói cái gì tín nghĩa, nhưng Trác Phàm cũng không thích chơi xỏ lá, hắn để súng xuống, "Cũng may các ngươi đi ra trước 3 tiếng đếm, nếu không các ngươi bây giờ đã là xác chết."
Hai người đều im lặng.
Từ thủ đoạn trước đó của Trác Phàm có thể thấy rằng hắn là người độc đoán, nếu hắn yêu cầu thứ gì thì chỉ có cách hợp tác.
"Các ngươi là người của tổ chức nào? Nói cho ta biết chi tiết, đừng cố nói dối, một khi ta phát hiện ra.."
Trác Phàm giơ súng lên.
Đây là hành động mà ai cũng hiểu.
Họ nhìn nhau, Mawson đầu tiên nói, "Tôi là người của hội Brotherhood of Runaway, bất kể ngươi là ai, tốt nhất hãy thẻ tôi ra nếu không, ông chủ Korgan sẽ không tha cho ngươi!"
"Korgan"
Trác Phàm lặp lại điều đó, mặc kệ về cái tên hay tổ chức của Brotherhood Runaway, anh không có ấn tượng gì.
Nó cho thấy tổ chức này đã sớm sụp đổ, ít nhất là không tạo được tên tuổi sau nửa năm.
Mối đe dọa không lớn.
Nhưng không có mối đe dọa nào có thể bị bỏ qua.
Trác Phàm nhìn Helena một cái, cô hiểu ra ý của Trác Phàm, bước tới với đôi chân dài đó, báng súng bắn thẳng vào mặt Mawson, trực tiếp đánh bay hai hàm răng.
Mawson không ngờ người phụ nữ này lại ra tay độc ác như vậy, hơi sững sờ.
"Nếu ngươi lại dám uy hiếp ta, chết."
Trác Phàm trầm giọng nói, "Trụ sở của ngươi, có bao nhiêu người, Kogen kia là người tiến hóa sao? Hắn có năng lực gì?"
Mawson miệng đầy máu liếc nhìn Trác Phàm, nhưng thái độ lại thành thật hơn rất nhiều, "Trụ sở của chúng ta ở khu thứ năm, trong hội huynh đệ có hơn trăm huynh đệ, mỗi người đều là cao thủ.
Còn đối với ông chủ Korgen của chúng tôi, Tôi không biết anh ta có phải là người tiến hóa mà cậu đề cập hay không, nhưng tôi thấy anh ta đang đi bộ đuổi kịp một chiếc mô tô đang chạy với tốc độ tối đa, dùng một cú đá vào đầu bể đầu của người lái xe!"
Bắt kịp chiếc mô tô? Đá vỡ đầu?
Nghe có vẻ giống như tiến hóa với sức mạnh và tốc độ song thuộc tính, đối với những người bình thường, nó là một đối thủ khó khăn.
Trác Phàm hướng ánh mắt về phía