Lần này làm nhiệm vụ, mục tiêu của Trác Phàm là hướng đến di tích thời tiền sử của đại học Foxtown, ngoài vũ khí nóng, vũ khí lạnh cũng được chuẩn bị sẵn sàng.
Trác Phàm sử dụng một cây gậy bằng kim loại, Wolfgang là hai con dao găm bằng hợp kim, và Helena là một thanh kiếm samurai phương Đông (katana).
Ba loại vũ khí giống như phong cách chiến đấu của ba người họ.
Hơn chục Tang thi bình thường hoàn toàn không phải là đối thủ của ba người, còn đối với Tiểu Hoàng hoặc Tiểu Phạng thì một tay có thể gạt bỏ.
"Hừ, chỉ là khởi động thôi." Trác Phàm vận động cơ bắp, đưa mắt nhìn về phía chiếc Ford sedan bị mắc kẹt đằng kia, "Wolfgang, đi qua xem thử."
Wolfgang cất hai con dao găm rồi bước ra xe và nhìn vào bên trong, rồi ngạc nhiên hét lên: "Ông chủ, là một thằng nhóc!"
Nói xong, anh ta kéo cửa xe kéo những người bên trong ra.
Đó là một cậu bé trông chừng 13, 4 tuổi, trên mặt nhiều tàn nhang, tóc tai bù xù, rất dễ khiến người ta cảm thấy đáng thương.
Khuôn mặt của cậu bé đầy kinh hãi.
Ngay khi cậu bước ra, cậu nắm lấy tay Wolfgang và nói với giọng lo lắng: "Đại ca, làm ơn cứu bố mẹ tôi.
Họ nhốt tôi trong xe để bảo vệ tôi.
Và họ dẫn hơn mười Tang thi vào con hẻm đằng kia.
Đại ca, anh rất mạnh mẽ, xin vui lòng hãy cứu bố mẹ tôi!"
"Boss, chúng ta hãy đi đến đó!" Wolfgang nghe nó, đột nhiên muốn cứu người.
Trác Phàm không trả lời, "Helena, cô nghĩ thế nào?"
"Thật khó nói, nó giống như một cái bẫy." Helena khẽ cau mày.
"Không phải là bẫy đâu! Mọi người hãy nhanh lên, nếu trễ hơn nữa ba mẹ con chết chắc mất!" Cậu nhóc đột nhiên hoang mang khi nghe những lời của Helena.
"Ông chủ, tôi nhìn đứa nhỏ vội vàng như vậy, nhất định không phải là giả.
Cho dù là giả, chúng ta cũng có thể đi xem thử." Wolfgang vẫn thiên về cứu người.
Trác Phàm trong lòng thở dài, hắn hiện tại có thể hoàn toàn chắc chắn đây là một cái bẫy.
Nhưng bệnh Đức mẹ đồng trinh của Wolfgang lại tái phát, vì vậy anh có thể nhân cơ hội này để chữa khỏi nó.
Trác Phàm xua tay, "Được rồi, chúng ta cứu người."
"Ông chủ!" Helena muốn nói thêm gì đó, nhưng Trác Phàm đã không nghe.
"Tuy nhiên, Wolfgang, tôi muốn đánh cược với cậu." Trác Phàm nhẹ giọng nói.
"Đánh cược? Đánh cược cái gì?"
"Nếu chúng ta đi đến con hẻm và phát hiện đó thực sự là một cái bẫy, tôi hy vọng cậu sẽ tự tay giết chết tên nhóc này." Ánh mắt Trác Phàm sắc như dao.
"Chuyện này.." Wolfgang giật mình, nghiến răng nghiến lợi lập tức nói: "Được rồi!"
Cậu bé hiển nhiên không ngờ trong thời khắc này mà họ vẫn có thể nói chuyện được, lo lắng bắt đầu khóc, "Làm ơn, đừng nói nữa.
Đừng lãng phí thời gian thêm nữa."
Trác Phàm nhìn tên nhóc ấy, "Không dẫn đường à?"
Tiếng kêu của cậu bé đột ngột dừng lại, và cậu chạy đến một con hẻm rất hẹp cách đó không xa bằng sự khéo léo, cả ba nhanh chóng theo sau.
Ở cuối con hẻm, một đoàn Tang thi như đang cắn xé xung quanh.
"Giúp tôi.." Một giọng nói yếu ớt phát ra từ nhóm Tang thi.
"Mẹ!" Cậu bé lắc lắc cánh tay của Wolfgang một cách điên cuồng "Đại ca, xin hãy giúp mẹ ta."
Wolfgang rút đôi dao găm của mình ra và lao lên.
Một vài Tang thi lao về phía Wolfgang, nhưng với kỹ năng của Wolfgang Thì một số Tang thi bình thường này phải lúng túng? Một tia sáng hình dao tuyệt đẹp lóe lên, và những Tang thi ngã đập đầu xuống đất.
"Hai người, tại sao không giúp Đại ca." Đứa nhỏ vội vàng hỏi, thấy Trác Phàm và Helena vẫn bất động.
"Không thành vấn đề, một mình đại ca của ngươi đủ để đối phó với đám Tang thi này.
Ngươi xem, chúng ta còn không có dùng súng." Trác Phàm vỗ vỗ khẩu súng lục trên eo.
"Ôi, các người khỏe quá, hehe." Cậu nhóc cười khan một tiếng, vốn định bỏ chạy, nhưng lại thấy cổ tay bị Helena giữ chặt.
"Lúc này