--Dịch: Autumnnolove--
Nam thần còn giữ bức tranh này, còn làm thành kẹp sách!
Cố Tiểu Khả nhìn chằm chằm vào phần lông tơ bị đổ ra ở mép kẹp sách, sóng to gió lớn không ngừng cuộn trào trong lòng cô. Thẻ kẹp sách này còn được người ta sử dụng thường xuyên!
Trời đất quỷ thần thiên địa hột vịt lộn ơi!
Nam thần có ý gì đây?
Anh ấy xem xong sổ nhật ký của Răng Nanh rồi tiện tay kẹp thẻ kẹp sách vào bên trong, hay là cố ý nhét kẹp sách vào để cho cô nhìn thấy?
Chẳng lẽ anh ấy..anh ấy...anh ấy...biết rõ người tặng quà năm đó là ai?
Cố Tiểu Khả khẽ nhếch môi, ánh mắt của cô dần dần mất đi tiêu cự. Cảnh tượng năm đó không ngừng hiện lên trước mắt cô.
Đó là một đêm Tết âm lịch, ánh trăng treo cao trên bầu trời chi chít sao, sương đọng lại trên những khóm hoa ven đường. Vầng trăng phát ra những tia sáng lạnh lẽo, dùng ánh mắt tò mò mà đánh giá địa cầu náo nhiệt bên dưới.
Cố Tiểu Khả mười sáu tuổi đi ngang qua bờ sông, mơ hồ nghe thấy tiếng kêu cứu vô cùng đáng thương.
Cô nhìn ngó khắp nơi, cuối cùng tìm được chủ nhân của tiếng kêu yếu ớt đó là một con mèo tam thể đang liều mạng bám chặt vào thành bờ sông.
[ Cứu mạng, làm ơn cứu mạng...Ai đó làm ơn tới cứu miêu, cứu miêu với...Miêu bắt chuột cho ăn... ]
Bờ sông rất cao, bên dưới nước chảy xiết, chú mèo nhỏ yếu ớt bất lực đến đáng thương, dường như nó đã kiệt sức, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống dòng nước kia.
Cố Tiểu Khả lập tức nằm sấp xuống mặt đất, vươn tay ra muốn kéo chú mèo tam thể lên.
"Đừng hoảng hốt, từ từ vươn móng vuốt ra, đúng rồi...ôm lấy ngón tay của chị..."
Chú mèo nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, vương cái chân lông nhỏ đang run run rẩy rẩy ra. Bởi vì tay của Cố Tiểu Khá ngắn, mà chân của chú mèo tam thể càng ngắn hơn, cho dù cô có nỗ lực thế nào thì cả hai cũng còn kém năm centimet.
Cố Tiểu Khả quyết định đứng dậy đi tìm công cụ hỗ trợ, chú mèo nhỏ hiểu lầm là cô không muốn cứu nó nữa, nó lập tức hoảng loạn, bốn cái chân nhỏ dùng sức quẫy đạp lung tung, càng vùng vẫy càng kéo dài khoảng cách ra mười centimet, sau đó rơi xuống dưới...
Cố Tiểu Khả trừng to mắt, cô theo phản xạ có điều kiện mà cong lưng xuống muốn vớt nó lên. Kết quả bên người đột nhiên xuất hiện một cánh tay dài túm chặt lấy gáy con mèo tam thể, xách cả người nó lên.
Mạc Thần Trạch ngồi xổm bên bờ sông, đặt chú mèo nhỏ còn chưa hết kinh hồn bạt vía trên mặt đất.
Sau lưng anh là một cây long não hùng vĩ uy nghiêm, cành lá xum xuê tỏa bóng, tản ra mùi hương nhàn nhạt trong không khí. Đèn đường hắt hiu, dưới bóng cây long não Cố Tiểu Khả không nhìn thấy rõ diện mạo của anh.
Mạc Thần Trạch cũng chưa nói câu gì, anh chỉ yên lặng xoa xoa đỉnh đầu đầy lông của chú mèo tam thể như đang trấn an nó. Cố Tiểu Khả còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì một quả pháo lép dưới chân cô đột nhiên phát nổ.
Trong suốt lễ hội mùa xuân, pháo hoa có mặt ở khắp mọi nơi.
Mạc Thần Trạch phản ứng cực nhanh, anh nhanh tay đẩy Cố Tiểu Khả ra, sau đó theo bản năng nhắm chặt hai mắt lại. Mùi máu tanh nồng đậm truyền tới chóp mũi, trong đầu Cố Tiểu Khả là một mảnh trống không.
Không đợi cô lấy lại tinh thần, hai gã vệ sĩ bên cạnh đã lao ra, nhanh chóng đỡ Mạc Thần Trạch rời đi.
Cố Tiểu Khả vẫn còn ngây ngốc một chỗ thật lâu, sau đó mới bế con mèo tam thể đang run bần bật vì bị tiếng pháo nổ làm cho hoảng sợ lên, lê bước chân một cách nặng nề về nhà.
Mùa đông năm đó, có một chàng trai vì cứu cô mà bị thương. Mà cô thậm chí còn không biết đối phương là ai.
--Dịch: Autumnnolove--
Sau đó, Cố Tiểu Khả tham gia chương trình tham quan trường đại học hàng đầu cả nước do giáo viên tổ chức, tình cờ nhìn thấy một sinh viên nam mắt trái quấn băng vải. Một đêm kia tuy cô không nhìn thấy rõ khuôn mặt của đối phương, nhưng lại nhớ rõ hương vị trên người anh.
Cố Tiểu Khả lén tách đoàn, cầm lòng không đặng mà đi theo anh sinh viên kia. Cô không dám tiến lên chào hỏi bắt chuyện, cuối cùng thấy anh ấy đi vào ký túc xá sinh viên, không lâu sau đó thân ảnh của anh lại xuất hiện ở ban công lầu hai.
Đôi mắt của anh bị thương.
Cố Tiểu Khả nấp sau thân cây to, nhìn thấy mỗi lần anh phơi quần áo đều phải nghiêng đầu mới có thể dùng mắt phải nhìn đường. Cô nhịn không được mà cảm thấy cánh mũi chua xót, hốc mắt đỏ ửng, lồng ngực giống như bị một hòn đá đè ép tới không thở nổi.
Cô nín thở ngắm nhìn thật lâu, cho đến khi cơ thể nghẹn tới nỗi đại não thiếu oxy mới chịu dùng sức hít vào một hơi thật sâu.
Cố Tiểu Khả chớp mắt thật nhanh, cô cố nén lại những cảm xúc hỗn độn trong lòng, quay đầu lại, cắn chặt răng, mím chặt môi, không để cho chính mình phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Thời gian sau đó, Cố Tiểu Khả dùng hết tiền tiêu vặt để dành của mình mua các loại sách hướng dẫn để làm điểm tâm cho Mạc Thần Trạch, còn âm thầm dò hỏi sở thích của anh để tặng quà.
Cố Tiểu Khả nhút nhát không dám ra mặt, cô cũng biết bản thân không có mặt mũi đứng trước mặt Mạc Thần Trạch, chỉ có thể ủy thác việc tặng quà cho chú mèo tam thể được cứu một mạng kia.
Cô cũng không dám viết thư dài dòng, mỗi lần tặng quà đều lén nhét thêm một tờ giấy nhỏ, trên đó vẽ một hình vẽ đơn giản, viết kèm một lời tự sự.
"Hy vọng mỗi ngày anh đều vui vẻ!"
Bạn cùng phòng Mạc Thần Trạch biết anh đã cứu một con mèo, mỗi tuần con mèo này đều chạy tới tặng quà báo ân.
Dần dà, Cố Tiểu Khả nhận ra tâm tình lúc tặng quà của mình xảy ra biến hóa. Ban đầu là áy náy tự trách muốn chuộc lỗi biến thành...
Gạt được người khác chứ không lừa được chính mình, vành tai của Cố Tiểu Khả đỏ ửng, cô tự dối mình thật lâu mới chấp nhận sự thật là cô thích chàng trai chính trực thiện lương kia.
Từ sau đó, việc tặng quà cho anh trở thành việc vừa ngọt ngào vừa đau khổ. Yêu thầm chính là mỗi một phút trong lòng đều sẽ có những biến chuyển rung trời lệch đất. Vừa mới cảm thấy hạnh phúc muốn bay lên trời đó, giây tiếp theo lại giống như bị thất tình.
Cố Tiểu Khả đấu tranh nội tâm thật lâu, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, tự tay vẽ một bức thư tình thổ lộ với nam thần.
Nghe tin Mạc Thần Trạch sắp ra nước ngoài du học, Cố Tiểu Khả không ngừng động viên chính mình, thật vất vả mới dùng hết can đảm chạy đến trước mặt nam thần, lấy lá thư tỏ tình nho nhỏ ra đưa cho anh, sau đó mắc cỡ đỏ mặt chạy đi.
Cô quay trở lại lớp học với tâm thái thấp thỏm bất an, trong lòng không khỏi đoán mò, không biết nam thần nhìn thấy thư tình sẽ có phản ứng gì. Kết quả sờ soạng một hồi, thư tình vẫn còn trong túi, một trăm nhân dân tệ thì bay mất không thấy tăm hơi.
Một cô gái dùng vẻ mặt thẹn thùng nhét một trăm nhân dân tệ vào tay bạn....
Cố Tiểu Khả thật không còn mặt mũi nào mà xuất hiện trước mặt nam thần nữa. Mãi cho đến lúc cô đột nhiên phát hiện nam thần đã về nước tự bao giờ, còn chuyển đến chung tiểu khu với cô.
Cố Tiểu Khả nhớ lại mấy lần tiếp xúc, nam thần thường vô thức nhấp nháy mắt trái, chẳng lẽ vết thương năm đó đã để lại di chứng...
--Wattpad: Autumnnolove--
[ Viện trưởng! Viện trưởng, chị làm sao vậy? ]
Tiếng sủa gâu gâu của Răng Nanh đã thành công đánh thức Cố Tiểu Khả từ trong hồi