Thú Cưng Toàn Tiểu Khu Đều Là Cơ Sở Ngầm Của Tôi

Chương 68


trước sau

Đối diện với lời nói cợt nhả của nam thần, tiểu yêu tinh Cố Tiểu Khả: “……”

Lời nói tình tứ trộm tim người khác lại cợt nhả này, nghe có chút khôi hài lại ngọt ngào, điều này làm cho Cố Tiểu Khả trong chốc lát không biết nên nói tiếp như thế nào mới tốt.

Mạc Thần Trạch lại bị kịch bản hãm hại cũng có chút xấu hổ, hai người anh nhìn cô cô nhìn anh, không khí mờ ám, ngượng ngùng lại ngọt ngào.

“Khụ khụ,” Cố Tiểu Khả hắng giọng, nói sang chuyện khác: “Tiền bối, có chuyện không biết có thể nhờ anh được không.”

“Em nói đi.”

Hai người kết bạn tản bộ dưới ánh trăng, như gần như xa rồi lại kề sát bên, chậm rãi đi về nhà.

“Chính là kịch bản mà trước đây anh đã từng nói tới sao……” Cố Tiểu Khả nhấp môi dưới, hít sâu một hơi, sau đó mới nói tiếp: “Sau khi anh xem qua có thể đoán trước được tương lai, đúng không?”

“Đúng vậy.” Mạc Thần Trạch gật đầu, “Nhưng chỉ có thể thấy một chút, không phải toàn bộ.”

“Vậy…… Quá khứ thì sao?”

Cố Tiểu Khả đã muốn hỏi về vấn đề này từ rất lâu rồi, nhưng vẫn không có dũng khí, cô luôn cảm thấy mình không xứng để được nam thần thích, bởi vì con người thật của cô hoàn toàn khác những gì cô thể hiện ra.

Cô trong cảm nhận của nam thần, không phải là con người thật của cô.

Cô vừa không đáng yêu, cũng không lương thiện, lại càng không chính trực, cùng với nam thần tài giỏi xuất sắc, không xứng chút nào.

Đây cũng là nguyên nhân khiến Cố Tiểu Khả rõ ràng là thích Mạc Thần Trạch, nhưng lại không dám để anh theo đuổi.

Không chỉ là vì cô không thể tiếp xúc trực tiếp với người khác, mà là bởi vì cô còn là kẻ giả tạo.

Cô không xứng với anh.

Như vừa rồi dạy dỗ ông chú bụng bia kia, khi Cố Tiểu Khả biết người đàn ông đó có ý đồ không tốt với bà Lý, cô hoàn toàn không có ý định báo cảnh sát, mà là bị tư tâm chi phối, bị những vết thương chồng chất trên người Áo Bông Nhỏ chọc giận, cô biết bản thân mình mạnh hơn ông ta, nên đã ngay lập tức chọn dùng nắm đấm nói chuyện.

Vận dụng hình phạt riêng, đánh đối phương.

Nghiêm khắc mà nói, cô đã vi phạm pháp luật, nên bị trừng trị.

Điều 234 trong bộ luật Hình sự, cố ý gây thương tổn thân thể người khác, giam giữ có thời hạn ba năm trở xuống, giam giữ ngắn hạn hoặc là bị quản chế.

Cho nên, ngay khi Cố Tiểu Khả xoay người nhìn thấy nam thần, trong đầu đột nhiên trống rỗng, chân tay cứng ngắc, không nói được lời nào.

Bị bắt ngay tại chỗ, giải thích như thế nào cũng không thể.

Bộ mặt xấu xí ghê sợ nhất bị lột ra, phơi bày ngay trước mắt nam thần.

Ai cũng không biết giờ phút này, Cố Tiểu Khả sợ hãi như thế nào, mình có bị chán ghét hay không? Có bị báo cảnh sát không? Có khi nào từ nay về sau cô và anh cả đời không qua lại với nhau nữa không……

Một cái chớp mắt đó, Cố Tiểu Khả thậm chí không dám nhìn Mạc Thần Trạch thêm một cái, sợ phải nhìn thấy vẻ khinh bỉ từ trên khuôn mặt anh.

Sau đó, nam thần đã mở miệng.

Anh đi ra từ trong bóng tối, quang minh chính đại đứng ở trước mặt cô.

Anh nói: “Hi, đồng lõa.”

Anh nói: “Nhiệm vụ canh gác này, anh làm cũng không tệ đúng không?”

Thì ra, bọn họ cũng đều phải là người tốt.

Chóp mũi Cố Tiểu Khả cay cay, giờ khắc này, cô vừa cảm động vừa thấy tội lỗi.

Là cô, đã kéo nam thần ưu tú xuất sắc vào bóng tối.

Cô không phải người tốt, trước kia không, bây giờ không, tương lai cũng sẽ không.

Cô không nên vấy bẩn nam thần, nhưng mà, cô luyến tiếc.

Luyến tiếc buông tay, muốn nắm lấy thật chặt.

Đối mặt với “đồng lõa” của mình, cuối cùng Cố Tiểu Khả cũng hé mở ra trái tim, tình cảm cô đối với Mạc Thần Trạch không chỉ là thích, cô nguyện ý chầm chậm, lộ ra con người thật của mình trước mặt anh.

Cho nên cô trực tiếp hỏi: “Có thể nhìn thấy chuyện đã xảy ra ở quá khứ trong kịch bản không?”

Mạc Thần Trạch hơi giật mình, rất nhanh đã hiểu được, đây là lần đầu tiên Cố Tiểu Khả thổ lộ tình cảm với anh, anh vô cùng coi trọng chuyện này, sợ dọa ‘tiểu yêu tinh’ rụt chân về.

Mạc Thần Trạch cẩn thận lựa chọn cách diễn đạt, thật cẩn thận trả lời: “Chắc là có thể, nhưng anh không chắc chắn hoàn toàn, cần phải thử.”

Tạm dừng giây lát, anh thăm dò nói: “Em muốn tìm tin tức gì từ trong kịch bản? Anh có thể lập tức hỏi giúp em.”

Đầu Mạc Thần Trạch nhảy số tính toán nhanh chóng số tiền JJ mình có……

Chỉ có 6 xu.

Sắc mặt anh có chút xấu hổ.

6 xu! 6 xu chỉ có thể mua mấy câu, thật là đắt đỏ! Còn rất có khả năng bị kịch bản gài, mua trúng mấy lời nói vô dụng kiểu “Woaa, khiếp sợ”!

Bần cùng đã khiến cho Mạc Thần Trạch hoàn toàn thay đổi.

Hầu kết anh trượt lên trượt xuống, xấu hổ giải thích: “Nhưng ngay bây giờ thì không xem được nhiều tin tức lắm, nhưng sau này chỉ cần có cơ hội, anh sẽ cố gắng hết sức giúp em thu thập thông tin.”

Cố Tiểu Khả đi bên cạnh nam thần, bước chân chậm chạp đột nhiên dừng lại, cô vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy góc áo Mạc Thần Trạch, nghiêm túc cầu xin nói: “Em muốn biết chân tướng năm đó mẹ mình mất tích.”

“Được, em đừng vội, anh sẽ lập tức đi hỏi.”

Mạc Thần Trạch nói xong, lập tức nhắm hai mắt lại, tiến vào cảnh giới “nằm mơ giữa ban ngày”.

Đây là kỹ năng anh mới học được không lâu, không cần ngủ, nhưng lúc nào cũng có thể nằm mơ.

Giống như vừa rồi, Mạc Thần Trạch chỉ hơi chút ảo tưởng bản thân áp Cố Tiểu Khả lên cột đèn bên đường, hôn một nụ hôn sâu, kịch bản lập tức phán đoán anh đang nằm mơ giữa ban ngày, trong nháy mắt thông đạo giao dịch được mở ra.

Mạc Thần Trạch: “……”

Tuy rằng thuận lợi được thấy kịch bản quen thuộc, nhưng vì sao lại cảm thấy không vui vẻ gì cho cam.

Kịch bản hiện ra:

“Dịch dinh dưỡng: 0 bình”

“Nguyệt Thạch: 7 cái”

“Tiền JJ: 6 xu”

Mạc Thần Trạch cũng không nhiều lời, trực tiếp hỏi: “Có thể cho tôi xem tình tiết liên quan tới chuyện mẹ vợ năm đó mất tích không?”

Kịch bản trả lời như đinh đóng cột: “Không thể.” Nhân tiện lén lút dè bỉu: “Bà ấy cũng không phải mẹ vợ của anh, đừng tự dát vàng lên mặt mình.”

Mạc Thần Trạch: “Vì sao không thể xem?”

Kịch bản độc thân trả lời: “Bởi vì còn chưa viết tới.”

Mạc Thần Trạch chưa từ bỏ ý định, lại hỏi: “Vậy cậu biết chân tướng không?”

Kịch bản rất đắc ý: “Đương nhiên biết, dù sao tôi cũng có dàn ý.”

Mạc Thần Trạch trước mắt sáng ngời: “Có thể nói cho tôi biết không? Cần bao nhiêu tiền cứ việc nói, nếu không đủ thì cho tôi nợ trước, về sau sẽ trả theo kỳ, lãi bao nhiêu cũng được.”

Kịch bản: “……”

“Đã quy định giao tiền trước mới được xem, không lý gì lại dùng rồi mới trả tiền.”

“Lại nói, cho dù cậu có một trăm ngàn cũng vô dụng.”

“Dù sao, tiết lộ kịch bản sẽ bị sét đánh.”

“Lại nói dàn ý cũng không phải là sẽ cố định không thay đổi, nó sẽ căn cứ vào hành vi của anh mà sẽ có điều chỉnh chút ít, vì vậy nói trước với anh cũng vô dụng, bởi vì cuối cùng nó chưa chắc đã xảy ra.”

Mạc Thần Trạch: “……”

Anh nhẫn anh nhẫn, nhường một bước, lại hỏi: “Vậy tôi có thể xem cái gì?”

Kịch bản nghĩ nghĩ, hình như là đang lật dàn ý, cuối cùng trả lời: “Gần đây có một tình tiết quan trọng liên quan tới nguyên nhân Cố Tiểu Khả bị bệnh, anh muốn xem không?”

Mạc Thần Trạch không chút do dự gật đầu, “Muốn.”

Kịch bản bắn ra hộp hội thoại–

“Xác nhận mua nội dung kịch bản?”

“Mời trả lời: Có/ không.”

Mạc Thần Trạch lập tức lựa chọn: “Có”

“Dịch dinh dưỡng: 0 bình”

“Nguyệt Thạch: 7 cái”

“Tiền JJ: 0 xu”

Cuối cùng, Mạc Thần Trạch rốt cục cũng được nhìn thấy kịch bản trân quý mà anh đã tiêu hết tất cả tiền tích góp.

“Không ngờ lại gặp cô ở hồ Bích Thạch!”

Mạc Thần Trạch: “……”

Lại là như vậy, anh vô cùng có đầy đủ căn cứ để nghi ngờ kịch bản đang cố ý gom chữ lừa tiền JJ của anh.

Giây tiếp theo, kịch bản lại hiện ra — “Cố Tiểu Khả chấn động, ở tình huống ngàn cân treo sợi tóc, cô quyết đoán ra tay cứu giúp.”

Xem tới đây, chân mày Mạc Thần Trạch nhíu lại, chẳng lẽ lần này đi tới hồ Bích Thạch chơi sẽ gặp nguy hiểm?

Anh kiên nhẫn chờ câu tiếp theo, dựa theo tính cách keo kiệt của kịch bản, 2 xu ít nhất có thể mua được một câu, vậy còn một câu nữa, mà câu cuối cùng đa phần mới là mấu chốt truyền đạt thông tin, hai câu trước đều là thứ hàng rẻ khuyến mãi, vô nghĩa!

Mạc Thần Trạch đã từng kiến nghị với kịch bản, nhưng kịch bản hiên ngang lẫm liệt oán hận lại, giải thích: “Cái gì mà khuyến mãi! Đó là bước đệm! Bước đệm anh có hiểu không!”

Nhưng lần này Mạc Thần Trạch đợi một lúc lâu, kịch bản không hiện thêm một chữ nào, anh cũng không phải là ký chủ chịu thiệt thòi, có nghi vấn lập tức đưa ra kháng nghị.

“Có phải cậu đưa thiếu một câu không?”

Lại đợi hai giây, kịch bản mới hiện ra —

“À, thật xin lỗi, đúng là còn thiếu một câu, vừa rồi mạng lag quá, chuyển mãi mà cũng không phát câu mới ra.”

Mạc Thần Trạch: “……”

Sau khi khiếu nại, rốt cục kịch bản cũng hiện câu cuối cùng ra.

“Cố Tiểu Khả làm thế nào cũng không ngờ tới, manh mối liên quan tới “bệnh ăn thịt người” của cô, lại nắm giữ trong tay tên bắt cóc đang đầu rơi máu chảy ngay dưới chân mình.”

Bên kia, Mạc Thần Trạch đang cò kè mặc cả với kịch bản trong giấc mơ, bên này Cố Tiểu Khả lại nhìn nam thần tới ngẩn người.

Cố Tiểu Khả rất hiếu kỳ xem nam thần lúc xem kịch bản sẽ có thao tác thần kỳ nào, kết quả chẳng có gì cả, anh chỉ là im lặng nhắm mắt lại, năm giây sau, chầm chậm mở mắt ra.

Mạc Thần Trạch vừa mới mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt đầy mong chờ của Cố Tiểu Khả.

Hai người dựa gần vào nhau, tim đập gia tốc, vội vàng tránh ra.

Mạc Thần Trạch chia sẻ tin tình báo cho Cố Tiểu Khả, tuy rằng không phải là tin tức liên quan tới án mất tích của mẹ cô, nhưng vẫn rất quý giá, Cố Tiểu Khả trân trọng từng từ từng chữ.

Ngày mốt đi du ngoạn hồ Bích Thạch hai ngày một đêm, sẽ có tiến triển đột phá.

Áo Bông Nhỏ đêm đó đã được đưa tới bệnh viện thú cưng làm kiểm tra, nó bị đau bao tử, những vết bỏng đã kết vảy lại bị nhiễm trùng, nhưng cũng may không phải quá nghiêm trọng, chỉ cần uống thuốc đúng giờ là có thể giải quyết vấn đề, bà Lý rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sáng sớm ngày hôm sau, bà Lý nói là làm, vô cùng quả quyết, lập tức đi chứng thực sửa chữa di chúc.

Trong lúc vô tình biết Cố Tiểu Khả thành lập một quỹ từ thiện trợ giúp động vật nhỏ, sau khi cân nhắc kỹ càng, trực tiếp quyên góp bốn phần năm tài sản cho quỹ.

Bà cụ không có con cái, cũng không có ý định tiếp tục tìm người thừa kế, chỉ cần để lại sinh hoạt phí đủ dùng là được.

Bà Lý đã từng đồng ý với Áo Bông Nhỏ, chỉ cùng nó hai người sống cùng nhau, bà nói được thì làm được.

“Bà biết cháu là một cô gái tốt.” Sau khi bà quyên góp tài sản của mình xong, bà đã tự mình đi nhà trẻ gặp Cố Tiểu Khả, kéo tay cô, nói những lời thấm thía: “Biết cháu mềm lòng, bà mới mặt dày tới đây nhờ cháu giúp đỡ, hi vọng cháu có thể thành toàn cho tâm nguyện cuối cùng của bà.”

Cố Tiểu Khả bị giọng nói nghiêm túcc của bà cụ dọa cho nhảy dựng, vội vàng ngồi thẳng, gật đầu nói: “Mời bà nói, chỉ cần có thể giúp, cháu chắc chắn sẽ không từ chối.”

Biểu tình bà Lý thoải mái hơn chút, cười nói: “Chờ bà đi rồi……” Nói tới đây, thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Cố Tiểu Khả, vội vàng đè tay cô xuống, ý bảo cô bình tĩnh chớ vội, để bà nói xong đã.

Bà Lý thoải mái nói: “Chờ bà đi rồi, bà sẽ để lại cho Áo Bông Nhỏ một khoản tiền, đứa bé ngoan, bà có thể nhờ cháu chăm sóc nó giúp bà được không?”

“Nơi này của cháu nhiều cún con, rất náo nhiệt, cháu lại là một cô gái tốt, thật lòng yêu thương bọn chúng, giao Áo Bông Nhỏ cho cháu, bà rất yên tâm.”

“Bà biết yêu cầu của bà hơi quá đáng, nhưng mà, bà thật sự đã không tìm được người thứ hai khiến bà yên tâm.”

“Hy vọng cháu thương cho bà, đồng ý với yêu cầu quá đáng này của bà……”

Nói xong bà Lý đứng dậy, không quan tâm tới sự ngăn cản của Cố Tiểu Khả, cúi sâu người hành lễ với cô.

“Bà ơi, bà đừng như vậy, cháu đồng ý với bà là được, nhất định cháu sẽ chăm sóc Áo Bông Nhỏ thật tốt, bà làm như vậy khác nào làm tổn thọ cháu rồi.”

Cố Tiểu Khả vội vàng đỡ bà Lý ngồi xuống, hứa hẹn một lần nữa: “Bà yên tâm, cháu đồng ý với bà, sau này dù thế nào, cháu cũng sẽ chăm sóc thật tốt cho Áo Bông Nhỏ.”

Bà Lý thở nhẹ một hơi, tảng đá lớn đè nặng trong lồng ngực cuối cùng cũng rơi xuống đất, “Được được, có những lời này của cháu là đủ rồi, dù bà lập tức nhắm mắt cũng không còn cảm thấy vướng bận.”

Cố Tiểu Khả lại đột nhiên đề nghị nói: “Bà Lý, dù sao bà ở nhà một mình cũng chán, hay là bà tới nhà trẻ chúng cháu đi làm được không?”

“Bây giờ càng ngày có càng nhiều cún nhập học, gần đây cháu cũng càng ngày càng bận rộn, bà cũng biết cháu không giống với những người huấn luyện khác, cho nên không thể tùy tiện thông báo tuyển dụng, tránh cho chữa lợn lành thành lợn què.”

“Cho nên cháu muốn mời bà tới nhà trẻ giúp đỡ, đảm nhiệm chức vụ chủ nhiệm, bà thấy thế nào ạ?”

Lần đầu tiên bà Lý nghe thấy đề nghị như thế có hơi sửng sốt, cảm thấy dao động.

Bà hướng tới cuộc sống náo nhiệt không phải là chuyện ngày một ngày hai, nhưng mà từ sâu trong nội tâm bà cũng hiểu được, Cố Tiểu Khả nói cô quá mức bận rộn là giả, mà đang lo lắng cho bà phải sống những ngày tĩnh mịch cô đơn.

Cố Tiểu Khả nhìn thấy bà Lý đang động tâm nhưng lại do dự, vội vàng thừa dịp lửa cháy lại thêm củi.

“Có thể bà không biết, bây giờ cháu cũng đang làm thêm trong bệnh viện thú cưng, có lúc cần phải qua hỗ trợ, mà cún trong nhà trẻ nhiều, cũng không thể nhốt tất cả chúng nó ở trong nhà, thật sự phân thân ra cũng không kịp xử lý, bà tốt bụng giúp đỡ cháu, có được không ạ?”

“Sắp tới Áo Bông Nhỏ cũng có thể đến nhà trẻ đi học, sau này thời gian dài, nó cũng có thể giống như Đao Đao, nghe hiểu được những lời bà nói.”

“Bà xem, bà nhờ cháu giúp đỡ cháu đều sảng khoái đồng ý,” Cố Tiểu Khả còn học cách dùng tiểu xảo rồi, “Bà cũng sảng khoái đồng ý giúp đỡ cháu đi mà.”

Cuối cùng Bà Lý cũng mỉm cười đáp ứng.

“Giúp cháu cũng được, nhưng phải nói trước, bà chính là lao động miễn phí, chỉ phụ trách giúp đỡ hỗ trợ, cháu đừng phát tiền lương khiến bà xấu hổ đó.”

Buổi sáng, Cố Tiểu Khả bị chuyện bà Lý quyên góp một phần lớn tài sản làm cho sợ hãi, sợ bà trong lúc kích động, quyên góp luôn cả tiền mua quan tài cho bản thân.

Kết quả cô định đề cập tới chuyện lương bổng, nghe thấy lời này của bà thì lập tức nuốt lời nói đã đến bên miệng lại, tròng mắt đảo, lại đề nghị: “Vậy Áo Bông Nhỏ có người nhà làm việc trong nhà trẻ, có thể miễn phí nhập học, phúc lợi này bà có thể chấp nhận chứ?”

Đến bước này, bà Lý làm chủ nhiệm lớp trong nhà trẻ, ngay lập tức, chính thức nhậm chức.

Cố Tiểu Khả suy nghĩ rất nhiều, chỉ dựa vào việc bà Lý đã quyên góp hầu hết tài sản cho quỹ từ thiện, chắc chắn bà không thể là người xấu, mà có người biết năng lực đặc biệt của cô làm việc trong nhà trẻ, thật sự là có thể giúp đỡ không ít việc.

Trong nhà trẻ không chỉ náo nhiệt, quả thực là gà bay chó sủa ồn ào không chịu nổi.

Buổi chiều, Cố Tiểu Khả tập hợp tất cả các bạn học sinh lớp chồi hoa hướng dương và lớp mầm hoa anh đào, long trọng giới thiệu giáo viên chủ nhiệm mới với các bạn cún.

“Vị này chính là giáo viên mới cô giáo Lý, sau này mọi người phải ngoan ngoãn nghe lời của cô ấy, đã biết chưa?”

Cố Tiểu Khả còn nghiêm túc thông báo lý lịch của bà Lý tới các bạn cún, đồng thời tuyên bố trao quyền, nếu không thức ăn bà Lý chuẩn bị cho các tiểu khả ái, bọn chúng sẽ từ chối không ăn.

Những chiếc cún ngồi ngay ngắn thẳng hàng ở phía dưới, cùng đồng thanh trả lời: “Đã biết –”

Bà Lý rất có chút giật mình, tuy rằng nghe không hiểu đám cún đang nói gì, nhưng âm thanh chỉnh tể đồng loạt vang lên như vậy, vẫn khiến người khác chấn động.

Cố
Tiểu Khả cười nói: “Bây giờ, chúng ta hãy nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh mời cô giáo Lý lên phát biểu.”

Đao Đao thầm nghĩ không tốt, sợ là rất nhiều bạn học nhỏ nghe muốn ngủ gật.

Mắt Bí Đao tỏa sáng, bà Lý chính là thần tượng học tập của nó.

Trong đầu mỗi chú chó nhỏ đều có suy nghĩ riêng như thế này, hoặc như thế kia, nhưng vẫn nể mặt cô giáo Lý mà tất cả đều giơ lên hai chân trước xù lông, không ngừng vỗ vào nhau, làm ra tư thế vỗ tay, đáng tiếc thịt đệm rất mềm, chỉ có thể phát ra âm thanh “bụp bụp” nhẹ nhàng.

Cô giáo Lý lần đầu tiên được một bầy chó vỗ chân hoan nghênh, cảm thấy vô cùng kỳ diệu.

Trước đó thông qua giới thiệu của Cố Tiểu Khả, bà đã hiểu đại khái tình hình nhà trẻ, khi biết tất cả các tiểu khả ái trong lớp chồi hoa hướng dương cơ bản đều nghe hiểu được những câu đơn giản của con người, bà đã rất bất ngờ.

Quả nhiên sống lâu mới thấy.

Ngay khi tới tuổi sắp xuống mồ, trên đời vẫn có rất nhiều chuyện kỳ diệu bà chưa từng thấy qua.

Bà Lý hắng giọng, nói hai câu ngắn gọn.

“Sau này có vấn đề gì mọi người đều có thể tới tìm bà, hy vọng chúng ta có thể trở thành bạn tốt.”

Đao Đao nhất thời thở phào nhẹ nhõm, may quá may quá, không có nói tới Mác.

Sau đó, các tiểu khả ái xếp thành hàng, từng chiếc chó lần lượt chào hỏi cô giáo Lý, Cố Tiểu Khả đứng ở bên cạnh giới thiệu sơ qua thông tin cơ bản của chúng.

Bà Lý không hổ là một giáo viên có kinh nghiệm phong phú, chỉ cần đeo kính viễn thị lên nghiêm túc ghi nhớ một lần, có thể nhớ rõ được tên tuổi, tính cách, sở trường của các tiểu khả ái.

Cố Tiểu Khả vô cùng bội phục, mãi luôn khen bà đúng là gừng càng già càng cay.

“Đây có là gì chứ,” Bà Lý cười khiêm tốn, hoài niệm nói: “Trước kia khi bà còn làm chủ nhiệm lớp, lúc nhiều nhất cả lớp có tới 76 học sinh, bà chỉ cần trong vòng một ngày là nhớ rành mạch.”

Cố Tiểu Khả phiên dịch thành tích vĩ đại của bà Lý cho các tiểu khả ái nghe, một đám há mồm trợn mắt, không tự chủ được nâng hai chân nhỏ xù lông lên bắt đầu vỗ chân.

“Cô giáo Lý thật là lợi hại nha! Chẳng giống cún, học đếm số đến bây giờ, vẫn mới chỉ học được đếm tới số 2……”

Giới thiệu bà Lý xong, Cố Tiểu Khả lại giới thiệu Áo Bông Nhỏ tới các cún.

Sau khi cởi bỏ khúc mắc với chủ nhân, Áo Bông Nhỏ rất nhanh đã lấy lại tinh thần, khôi phục sức sống.

Tất cả mọi người là những chiếc cún văn minh, đặc biệt là sau khi nghe Bí Đao kể chuyện về Áo Bông Nhỏ, lại bị Đao Đao tẩy não, tất cả các bạn học lớp mầm hoa anh đào đều rất thích Áo Bông Nhỏ.

Vừa đồng tình lại kính nể.

“Áo Bông Nhỏ, cậu thật là siêu nha, bị tàn thuốc làm phỏng nhiều lần như vậy mà vẫn có thể vì chủ nhân mà chịu đựng, đúng là quá siêu luôn!”

“Đúng vậy đúng vậy, lớp mầm hoa anh đào của chúng ta Đô Đô là giỏi nhất, cậu chính là người thứ hai.”

“Cậu không chỉ giỏi, còn thật xinh đẹp! Lông của cậu thật óng mượt, tỏa sáng luôn rồi nè.”

Áo Bông Nhỏ nghe thấy mọi người khen ngợi nó cảm thấy vô cùng thích thú, đặc biệt là khi khen ngợi nó xinh đẹp, khiến nó sung sướng hơn khen nó giỏi giang gấp chục lần!

Áo Bông Nhỏ là học sinh chuyển lớp, hòa nhập vào tập thể một cách thuận lợi, nhưng dù sao nó cũng nhập học sau, không bắt đầu học cùng với mọi người, bởi vậy không thể theo kịp bài.

Đô Đô là lớp trưởng lớp mầm, vì thế lo lắng không thôi, sau khi bàn bạc với thầy giáo nhỏ Pitt vàng, quyết định bỏ thời gian dạy bổ túc 1 kèm 1 cho Áo Bông Nhỏ.

Giống chó papillon là giống chó kích cỡ nhỏ, không thể sử dụng bồn cầu, bởi vì sẽ có chút nguy hiểm, đứng không vững sẽ dễ bị ngã xuống.

Cũng may nhà trẻ và nhà bà Lý đều có bồn cầu ngồi bệt, Đô Đô rất nhiệt tình, đặc biệt học thầy giáo Pitt vàng cách ngồi bồn cầu xổm, sau đó từng bước một chậm rãi dạy cho Áo Bông Nhỏ.

Đô Đô tính cách nhẹ nhàng, lại rất có kiên nhẫn, hơn nữa lại có vòng ánh sáng của anh hùng “thân tàn chí không tàn”, có tác dụng rất lớn làm giảm cảm giác lo lắng và mất tự nhiên của Áo Bông Nhỏ.

Dù sao xung quanh đều là những chiếc cún kích thước lớn hung mãnh, palillon Áo Bông Nhỏ vừa lùn vừa nhỏ, sức chiến đấu quả thực là nhỏ xíu xiu nếu so với những chú chó khác, áp lực không nhỏ chút nào.



Từ trước đến nay du lịch là phương pháp hữu hiệu làm xúc tiến tình cảm, chuyến tham quan hồ Bích Thạch mà tất cả các tiểu khả ái trong nhà trẻ chờ mong đã lâu, trong niềm hi vọng của mọi người cuối cùng cũng đến.

Bởi vì phải ngồi mấy tiếng đồng hồ trên xe bus cỡ nhỏ, bà Lý chịu giày vò không nổi, nên không tham gia, tuy Áo Bông Nhỏ cũng có chút bất an, nhưng vẫn đánh bạo gia nhập với tập thể.

Ngày xuất phát trời trong nắng ấm, ánh nắng tươi sáng, không khí trong lành, là một ngày khiến cho tâm tình người khác thảnh thơi, thoải mái.

Chiếc xe bus cỡ nhỏ màu vàng Mạc Thần Trạch cung cấp dừng ngay cổng nhà trẻ, các con sen dắt tiểu khả ái nhà mình tới, tiễn chúng lên xe.

Cảnh tượng ly biệt vô cùng cảm động, ôm ấp hôn hít kéo tay kéo chân đủ các kiểu, cầm tay thút thít lưu luyến không rời, một đám nhập diễn khiễn người khác chịu không nổi.

Cố Tiểu Khả không nhìn thêm được nữa, trực tiếp đề nghị: “Nếu luyến tiếc, hay là mọi người đi cùng đi?”

Đám con sen thế là lập tức vẫy tay chào tạm biệt với bầy chó, chỉ ba giây sau đã dứt khoát chốt kèo, biến mất còn nhanh hơn cả gió.

Bầy cún đứng ở chỗ ngồi, ghé sát cửa sổ nâng chân trước xù lông lên, vẫy chân chào tạm biệt chủ nhân, rưng rưng nước mắt, ngao ô ngao ô liên tiếp vang lên, khiến cho người khác nghe thấy mà lòng chua xót rơi lệ.

“Chủ nhân ơi~ em rất nhớ anh~~~ em không muốn cách xa anh hu hu hu ~~~ không muốn~ không muốn~~~”

Cố Tiểu Khả: “……”

Nàng nghiêm mặt, không chút động lòng trước cảnh sinh ly tử biệt, trái tim vững như bàn đá, lạnh lùng nói.

“Ai luyến tiếc, vậy thì ở lại?”

Các tiểu khả ái lập tức cất móng vuốt, nước mắt ở khóe mắt nhanh chóng bốc hơi, từng con thu đầu ngồi ngay ngắn vào chỗ của mình, bật chế độ ngoan ngoãn khéo léo.

Tất cả đều tắt tiếng khóc, không rên một tiếng, sợ bị cô giáo bắt ở lại.

Cố Tiểu Khả: “……”

Tụi nhóc này, cứ tưởng tình nghĩa quý như vàng, nhưng cẩn thận xem xét, tất cả đều chỉ là bong bóng.

Mạc Thần Trạch ngồi ở phía sau, thấy thế nín cười, phát hiện Cố Tiểu Khả nhìn qua, nhếch khóe miệng nhìn cô, khẽ nhướng mày.

Vành tai Cố Tiểu Khả ửng hồng, âm thanh trầm khàn bắt đầu điểm danh.

“Tiểu khả ái Hổ Nha.”

“Có!”

“Tiểu khả ái Bí Đao.”

“Có!”

……

Cố Tiểu Khả gọi một tiếng, tiểu khả ái đứng lên gâu một tiếng đáp “Có”, rất nhanh điểm danh xong, tất cả các thành viên đều đến đông đủ, có thể chuẩn bị xuất phát.

Vì chuyến du lịch lần này, Mạc Thần Trạch phải điều chỉnh lại công việc của mình, sau đó lên lịch trình cho Cố Tiểu Khả, sắp xếp hành trình, dừng chân, cơm nước, xe đưa đón, hai người sắp xếp thương lượng, giống như đang lên kế hoạch cho tuần trăng mật, hoặc là chuyến du lịch gia đình.

Anh là cha, Tiểu Khả là mẹ, mà đám lông xù nhỏ bên cạnh là con cái của họ.

Cuối cùng cũng chờ được tới ngày này, Mạc Thần Trạch mặc trang phục màu đen nhẹ nhàng thoải mái, tinh thần thả lỏng, tâm trạng sung sướng đến mức muốn bay lên.

Tâm trạng thả lỏng cũng dễ dàng tự giải phóng bản thân.

Ngay khi Cố Tiểu Khả kiểm tra từng tiểu khả ái đã thắt dây an toàn chưa, Mạc Thần Trạch đột nhiên chậm rãi nhấc tay lên, nói một câu: “Cô giáo, hình như em điểm danh thiếu anh rồi.”

Cố Tiểu Khả khẽ giật mình, mặt mày cong cong, biết nghe lời phải mà điểm danh: “Mạc Thần……”

Không đợi cô gọi tên xong, Mạc Thần Trạch đã ngắt lời Cố Tiểu Khả, cố ý nhấn mạnh: “Anh là đại khả ái.”

Hai gò má Cố Tiểu Khả ửng đỏ, nín cười điểm danh: “Đại khả ái Mạc Thần Trạch.”

Mạc Thần Trạch học theo các bé tiểu khả ái phía trước, âm thanh giòn vang trả lời: “Có!”

Cố Tiểu Khả: “……”

Xe bus cỡ nhỏ Mạc Thần Trạch cung cấp, lái xe là một người thành thật, cần cù chăm chỉ, cho dù phía sau ồn ào như thế nào, ông đều mắt điếc tai ngơ, một lòng chỉ làm tròn trách nhiệm của mình.

Sau khi hoàn tất công tác chuẩn bị, xe bắt đầu lăn bánh, tốc độ chạy không nhanh, nhưng những chiếc chó lại vô cùng hưng phấn.

Các tiểu khả ái lưng đeo balo, bên cạnh mỗi đứa là một túi đồ ăn vặt to bự chủ nhân đã chuẩn bị từ trước, một đám xoa chân, nóng lòng chờ không được.

Các chú cún cậu một lời tôi một lời, tán gẫu trò chuyện rôm rả.

Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, Mạc Thần Trạch tiếp nhận điện thoại Cố Tiểu Khả chuyên dùng để livestream, phát trực tiếp.

“Hôm nay nhà trẻ tổ chức đi du lịch, tôi giúp chị đại của mọi người phát trực tiếp vài phút.”

Nói xong anh di chuyển cameras, lướt một vòng quanh xe cho mọi người xem.

“Du lịch!? Các tiểu khả ái được ra ngoài chơi đùa???”

“Hả, thật giống như những nhà trẻ bình thường? Vài ngày trước lớp của con gái tôi cũng tổ chức dạo chơi ngoại thành.”

“Ha ha ha ha, trời đất ơi, các chú chó đều ngoan ngoãn thắt dây an toàn kìa!”

“A a a a đáng yêu quá đi, chịu không nổi!”

“Anh rể, sao anh cũng có mặt trong đội ngũ đi du lịch vậy? Bởi vì anh là người nhà của Hổ Nha sao?”

“Không.” Mạc Thần Trạch còn nghiêm túc sửa lại, “Tôi là người nhà của cô giáo.”

Lúc này Cố Tiểu Khả đang ở đầu xe xác nhận đường đi với tài xế, camera lướt qua lưng cô, trên màn hình livestream xuất hiện hàng ngàn lời tỏ tình.

“Tôi cảm thấy mình càng ngày càng thích cô giáo, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người cũng đẹp, giọng nói ngọt nào, tính cách còn dịu dàng đáng yêu, nhìn cách cô ấy chăm sóc bầy chó là có thể nhìn ra được, sau này cô ấy chắc chắn sẽ trở thành một người mẹ tốt, cô giáo Cố tôi muốn tỏ tình với cô! Tôi thích cô siêu cấp vô địch! PS: tôi là một fan nam, Lại PS: tỏ tình cũng là thật, thích cô cũng là thật, nếu có thể, hãy xem xét tôi nhé!!!”

“Lầu trên xong đời rồi xong đời rồi, anh đã muốn về miền cực lạc như vậy, chúng tôi sẽ tiễn anh một đoạn đường.”

Mạc Thần Trạch nhìn thấy màn hình bình luận, nở nụ cười, cường điệu: “Phòng livestream này, không cho phép tỏ tình.”

Fan nghe thấy lời nói này của anh, tất cả đều ha ha cười rộ lên, bình luận bắn lên soàn soạt.

“Ha ha ha ha, hình như trên trời đột nhiên có mùi dấm chua.”

“Mỗi ngày đều hỏi, anh rể, chị đại của em đã đồng ý làm bạn gái của anh chưa? Ha ha ha ha –”

“Tôi chắc chắn là chưa đâu, nếu không anh rể cũng sẽ không cấm fan nam tỏ tình, không phải là đang sợ người khác nhanh chân đến trước sao, ha ha ha ha!”

Mạc Thần Trạch nhìn thấy bình luận, nở nụ cười, giọn nói khẳng định: “Chỉ là chuyện sớm muộn thôi, mọi người nên tin tưởng tôi.”

“Đúng vậy, là chuyện sớm muộn muộn muộn muộn muộn muộn muộn muộn, tôi sớm đã không còn tin tưởng anh nữa rồi.”

“Đúng vây đúng vậy, tôi muốn tìm anh rể dự bị 2.0, anh rể 1.0 này thật vô dụng, đã lâu như vậy rồi mà không có chút tiến triển nào!”

“Tiểu ca ca kem nền cũng không tệ ha, thường xuyên giúp cô giáo làm việc, đẹp trai sáu múi lồi lõm, tính cách vui vẻ hài hước.”

Gần đây Mạc Thần Trạch ít khi lộ mặt ở trong livestream của Cố Tiểu Khả, hiếm khi không dùng những lời lẽ cợt nhả lẳng lơ làm mất mặt Cố Tiểu Khả trước mặt fan, địa vị anh rể này có chút không được chắc chắn, ngay cả ứng viên 2.0 cũng được tìm ra rồi.”

Chuyện này thì không thể nhẫn nhịn như chuyện fan nam tỏ tình rồi.

Tâm tư lệch lạc như thế này, phải dập tắt kịp thời.

Anh nhướng mày nhìn Cố Tiểu Khả, thấy cô đang an ủi một tiểu khả ái bị say xe, dáng vẻ nhẹ nhàng dịu dàng.

Mạc Thần Trạch đoán chừng lúc này tất cả sự chú ý đều đang tập trung trên chú chó, chắc chắn sẽ không nghe thấy lời nói du đãng của mình, khóe miệng hơi nhếch lên, khẽ nói: “Nói cho mọi người biết một bí mật.”

“Chỉ có mua phiếu cho tôi mới có thể đảm bảo trúng ngay, những kẻ khác sẽ giảm giá khiến cho mọi người táng gia bại sản.”

“Bởi vì.”

“Đêm nay tôi sẽ cố ý, sắp đặt một đêm giường chiếu.”

Màn hình đột nhiên tạm dừng vài giây ngắn ngủi, sau đó điên cuồng bùng nổ.

Mạc Thần Trạch nhanh nhẹn tắt livestream.

Thả xuống một quả bom rồi bỏ chạy, cảm giác này thực sự là vô cùng sảng khoái.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện