Thú Cưng Toàn Tiểu Khu Đều Là Cơ Sở Ngầm Của Tôi

Chương 87


trước sau

Mạc Thần Trạch chụp ảnh bản sao của sổ đỏ và gửi cho Cố Tiểu Khả.

Cố Tiểu Khả đang ăn khuya, nhìn thấy thì hít một hơi khí lạnh.

Nhìn thấy cột chủ sở hữu trong ảnh lại là…

Cố Tiểu Khả!

Tên của chính cô!

Cô mua biệt thự từ lúc nào?

Chậc, không đúng, sao cô có thể có tiền mua biệt thự được?

Bỗng dưng căn biệt thự lớn hàng chục triệu từ trên trời giáng xuống, Cố Tiểu Khả như bị đập đầu choáng váng và ngơ ngác hồi lâu.

Cảm giác ăn dưa này đến nỗi bản thân cũng thấy tồi tệ, Cố Tiểu Khả nhất thời nói không nên lời.

Mạc Thần Trạch gọi điện, nói năng dứt khoát: “Chuyện này thật kỳ lạ, anh nghi ngờ có người giở trò.”

“Ừm, em cũng cảm thấy có gì đó sai sai.”

Quả thật chuyện này chỗ nào cũng đều có dấu vết kỳ lạ, chẳng những không khiến Cố Tiểu Khả vui vẻ, ngược lại khiến cô càng cảnh giác hơn.

“Trước mắt chỉ điều tra ra có người nguỵ tạo giấy uỷ quyền của em giúp làm thủ tục chuyển nhượng bất động sản.”

“Tạm thời chủ nhà không liên lạc được, đối phương đã thay đổi phương thức liên lạc.”

Mạc Thần Trạch an ủi Cố Tiểu Khả: “Em đừng lo, lát nữa anh sẽ thông báo cho cảnh sát Hạ Hầu, em cứ giả bộ như không biết, đợi điều tra rõ rồi hẵng nói.”

“Ừm, được.”

Sau khi cúp máy, Cố Tiểu Khả chìm vào suy tư.

Rốt cuộc là ai đã bỏ tiền ra mua căn nhà này? Tại sao tên cô lại được viết trên sổ đỏ?

Buổi tối đó, Mạc Thần Trạch về nhà cha mẹ anh một chuyến, bà Mạc thấy con trai đi vào nhà, bà ngước mí mắt, trong lòng vui mừng, vẻ mặt vẫn bình thản, lén dặn dì giúp việc thay vật dụng trên giường đã giặt sạch sẽ trong phòng con trai lớn.

Mạc Thần Trạch mỉm cười: “Không cần đâu ạ, lát nữa con đi luôn.”

Bà Mạc lập tức quay đầu lại và kêu dì giúp việc nghỉ ngơi, đừng làm việc nữa, ngay cả pha trà cho Mạc Thần Trạch cũng bảo không cần nữa.

“Nó có tay chân, khát rồi không biết tự mình rót nước sao?”

Mạc Thần Trạch không nói nhiều trước mặt cha mẹ, đặc biệt là đối mặt với ông Mạc thì cực kỳ kiệm lời, nếu không sẽ bị cha răn dạy không thận trọng.

Cũng may là tối nay ông Mạc không có nhà, chỉ có bà Mạc nằm trên sofa hào hứng xem phim.

Mạc Thần Trạch đi tới ngồi bên cạnh mẹ.

Dì giúp việc không nghe bà Mạc dặn dò, vẫn mỉm cười mang theo trà xanh, trái cây và đồ ăn nhẹ cho Mạc Thần Trạch, bày đầy trên bàn trà.

Mạc Thần Trạch nói lời cảm ơn với dì giúp việc, bà Mạc bất mãn bĩu môi, cũng không nói gì thêm.

Anh xem phim với mẹ một lúc, thấy nét mặt của mẹ đỡ lên một chút rồi mới cười nói: “Mẹ và cha bận như vậy, hình như con mỗi lần về nhà đều thường thấy hai người.”

Bà Mạc nghe xong thì đánh lên mu bàn tay của Mạc Thần Trạch.

“Nếu mẹ có thời gian, chi bằng đi thăm A Dịch đi, bệnh viện bọn nó bận lắm, sợ là thường chẳng màng cơm nước nữa kìa.

A Dịch là em trai ruột của Mạc Thần Trạch, là bác sĩ mổ chính của khoa tim mạch trong bệnh viện Tam Giáp.

Vào thời khắc quan trọng, em trai chính là bia đỡ đạn, quả nhiên sự chú ý của bà Mạc bỗng dưng chuyển sang người con trai út, kéo Mạc Thần Trạch và than phiền về em trai anh tròn mười phút.

Mạc Thần Trạch yên lặng lắng nghe, thường xuyên ‘ừm’ một tiếng, còn đưa cho mẹ một miếng trái cây vừa cắt xong để mẹ giải khát.

Em trai xui xẻo là cục gạch, nơi nào cần thì chuyển đến nơi đó.

Sau khi nổi giận xong, bà Mạc hỏi thẳng Mạc Thần Trạch: “Đột nhiên con về có phải là có chuyện cần mẹ giúp không?”

Đều là con do mình sinh ra, sao bà lại không biết tính khí của mấy tên ranh này cho được.

Mạc Thần Trạch tiện tay cầm một quả dâu tây nhét vào miệng rồi cười với bà: “Con muốn nhờ bạn trong cục di dân của mẹ giúp điều tra chút chuyện nhỏ.”

“Được, mẹ đánh tiếng với dì Uông của con, tới lúc đó con trực tiếp liên hệ với bà ấy là được…”

Bà Mạc liếc con trai lớn nhà mình một cái, hai phút sau bà không nhịn được lại nhìn anh lần nữa.

Mạc Thần Trạch mỉm cười, miễn cưỡng nhấn mạnh: “Mẹ không cần nghi ngờ, mắt trái của con thật sự đã lành rồi.”

Lúc trước thông báo cho người nhà thì đã bị bà túm lại quan sát kỹ một lần, không ngờ mẹ ruột mãi đến giờ cũng không dám tin.

Điều này cũng khó trách, dù gì cũng là bệnh mà tìm kiếm các bác sĩ nổi tiếng trên toàn thế giới cũng đành chịu bó tay, lại được được chữa khỏi hoàn toàn bởi 3ml dịch dinh dưỡng.

“Đúng rồi, con trai.” Đột nhiên bà Mạc ‘hóng hớt’ hỏi con trai lớn: “Mấy hôm trước mẹ hóng dưa trên Weibo, nay đã hóng đến chỗ con rồi, doạ mẹ một phen, còn tưởng nick con bị hack rồi chứ.”

“Sợ con chê mẹ càm ràm nên không dám hỏi trực tiếp, rốt cuộc con và cô Cố đó là sao vậy?”

“Là thật phải không? Con bé đồng ý làm bạn gái con rồi sao?”

“Con định lúc nào thì cầu hôn? Lúc nào kết hôn? Tiệc cưới có thể giao cho mẹ lo liệu được không? Định sinh mấy đứa? Mẹ muốn cháu gái, mẹ cũng đã nghĩ tên xong rồi, chọn ra hai mươi tên sau này từ từ dùng.”

“Con trai.” Bà Mạc duỗi tay kiểu Nhĩ Khang *: “Con đừng đi…”

(*Meme ở Trung Quốc, hành động làm lố khi bạn muốn bảo đối phương chờ một chút, đừng có đi.)

“Hứ, thích tay không bắt sói à?” Bà Mạc khá là bất mãn, nhỏ giọng oán trách con trai: “Tìm mẹ giúp mà cũng không cho chút lợi lộc gì, tôi sinh nó có ích gì chứ. Một chút ấm áp của gia đình cũng chẳng có.”

Dì giúp việc trong nhà cũng không nhịn được cười, nhìn bóng lưng của Mạc Thần Trạch đi ngày càng xa.

Anh tới nhà trẻ đón Hổ Nha về nhà, giả vờ thản nhiên đề cập chuyện này.

“Anh công khai quan hệ giữa chúng ta trên Weibo, bị mẹ anh thấy rồi.”

Cả người của Cố Tiểu Khả đơ ra, đột nhiên giọng căng thẳng: “Vậy, sau đó thì sao?”

Có khi nào xuất hiện kiểu tình tiết như bị ném tờ séc mười triệu vào mặt, lệnh cho cô phải rời xa Mạc Thần Trạch kkhoong?

“Anh ở trong lòng mẹ không đáng bao nhiêu tiền.” Mạc Thần Trạch cười, cảm khái nói: “Chắc cho hai trăm tệ bà ấy cũng chê nhiều nữa.”

Cố Tiểu Khả cong khoé miệng, cảm thấy dì Mạc rất thú vị.

“Em yên tâm đi.” Mạc Thần Trạch nhướng mày và cười: “Nhà anh rất cởi mở, tôn trọng sự lựa chọn của từng người, chỉ cần là anh thích thì họ cũng đồng ý vô điều kiện.”

Cố Tiểu Khả tiếp tục cười.

“Em không tin à? Vậy anh cho em một ví dụ.” Mạc Thần Trạch lại lôi người em trai vạn năng đầy xui xẻo của mình ra để kể.

“Lúc em trai anh học cấp ba yêu thầm một cô gái, nhưng không dám bày tỏ, chỉ lén viết kế hoạch cuộc sống về già của cả hai vào trong sổ tay. Cha mẹ anh chẳng những không phản đối chuyện yêu sớm này, mẹ anh còn soi mói cách dưỡng sinh mà nó chọn quá thô tục và không có phẩm vị gì.”

Cố Tiểu Khả khá là tò mò: “Sau đó thì sao?”

Mạc Thần Trạch mỉm cười: “Cô gái kia không thích em ấy, em ấy chọn ra nước ngoài, trước khi đi thì nửa đêm đem chôn quyển sổ tay trong vườn hoa, kết quả hôm sau bị con Samoyed nhà hàng xóm đào ra, cả nhà tám người hàng xóm đều biết nó thất tình.”

Cố Tiểu Khả không nhịn được cười, lại có chút đau lòng.

“Người nhà anh đều rất dễ gần.” Mạc Thần Trạch nhìn Cố Tiểu Khả, hỏi dò cô: “Em có muốn gặp họ không?”

Cố Tiểu Khả im lặng một lúc, cuối cùng lắc đầu: “Đợi thêm chút nữa đi.”

Mạc Thần Trạch cười, trong lòng hiểu rõ, Cố Tiểu Khả muốn đợi trị khỏi bệnh, tuy trước khi hết bệnh cô không nói, nhưng thật ra vẫn còn phản kháng về mặt xã giao.

“Cho em chút thời gian…” Cố Tiểu Khả không nói tiếp nữa, Mạc Thần Trạch đều hiểu.

“Không sao đâu, anh chỉ tuỳ tiện hỏi thôi.” Mạc Thần Trạch không để lại dấu vết mà
chuyển sang đề tài khác: “Đợi anh tra cách liên lạc của chủ nhà ban đầu, có tin thì anh sẽ thông báo cho em.”

“Được.”

Động tác của Mạc Thần Trạch rất nhanh, chưa đầy vài ngày đã liên lạc được với chủ nhà cũ.

Lúc anh đến tìm Cố Tiểu Khả để thảo luận về vụ án, thấy cô đang cầm khăn mềm lau cho một chú mèo mập mạp lông màu cam.

Bé mèo cái màu cam này tên là Hoàng Hoa, là bé mèo hoang mà trước đây Cố Tiểu Khả từng giúp.

Bé mèo có một trái tim thích báo ơn, để cảm ơn sự giúp đỡ của Cố Tiểu Khả, gần đây cứ cách mỗi ngày đều sẽ mang quà đến.

Có lúc hai bông hoa nhỏ trên bệ cửa sổ của Cố Tiểu Khả, có lúc đặt một miếng bánh mỳ lật trong thùng rác, thậm chí còn bắt con bướm thiêu thân cho Cố Tiểu Khả, tóm lại quà tặng của cô toàn là những thứ mà Hoàng Hoa rất thích.

Hôm nay lúc Hoàng Hoa lại tặng quà thì bị Cố Tiểu Khả tóm gọn.

Cô mời nó vào nhà uống sữa dê và ăn cá khô, Hoàng Hoa nhát gan, chần chừ một lúc, cuối cùng tin tưởng Cố Tiểu Khả, run rẩy đi vào nhà.

Kết quả tiểu khả ái vừa vào thì bị một đám lông xù của nhà trẻ vây quanh.

Các em cún bày tỏ sự thiện chí, tranh nhau chen lấn tới liếm lông nhiệt tình cho Cam Béo, hỏi han ân cần đủ kiểu, hy vọng sau khi nó về thì có thể giúp quảng cáo tuyên truyền một chút cho hội ngân sách, để hội ngân sách tiếng lành đồn xa.

Hoàng Hoa bị nước bọt của lũ chó tẩy rửa một lượt, Cố Tiểu Khả không dễ gì mới cứu nó ra, lông mèo của cô nhóc đã ướt mem.

Cố Tiểu Khả: “…”

Cô vội lấy khăn lông lau giúp Hoàng Hoa, cả người nó đờ đẫn, giống như bị sét đánh, ngẩn ngơ một lúc lau thì mới khóc thút thít tự biên tự diễn: ‘Meo, dơ rồi… meo, tui không sạch sẽ nữa rồi…’

Cố Tiểu Khả: “…”

Cô vừa lau sạch lông cho Hoàng Hoa, Mạc Thần Trạch đẩy cửa đi vào.

Hoàng Hoa thấy người lạ, bỗng dưng vùng vẫy, chân sau nhảy lên, vài ba bước linh hoạt nhanh chóng trốn trên cây ngoài cửa sổ, tự mình an ủi nội tâm thương tổn.

Mạc Thần Trạch và Cố Tiểu Khả, còn có một các em cún ngồi xung quanh để họp.

Sơ Nhất vừa căng thẳng vừa háo hức nói: ‘Tui… bây giờ tui có thể tham gia hội nghị cấp cao thần bí này rồi chứ?’

Nó cảm động cọ cái mặt của mình vào đầu gối của Cố Tiểu Khả: ‘Cảm ơn cô giáo khẳng định năng lực của tui, tui nhất định sẽ cố gắng vận dụng trí óc của mình.’

Cố Tiểu Khả xoa đầu của Sơ Nhất, một lời khó nói hết: “…Cậu cố lên.”

Thập Ngũ trợn mắt.

Mạc Thần Trạch hắng giọng nói với Cố Tiểu Khả: “Căn cứ theo tin tức chủ nhà ban đầu cung cấp, người ký hợp đồng mua bán nhà với anh ta là luật sư, anh ta cũng đã kiểm tra tài khoản chuyển tiền cho mình, là tài khoản ở ngân hàng nước ngoài, không cách nào xác định thân phận cụ thể của chủ thẻ.”

Bí Đao hoá thành nhân viên ghi âm, lấy ra chiếc máy hóng hớt mà cô giáo tặng cho mình từ trong chiếc balo nhỏ ra.

Một cây bút ghi âm kiểu nhỏ.

Để bảo vệ bí mật, Bí Đao đặc biệt chờ Mạc Thần Trạch nói xong thì mới nhấn nút, tự mình dùng ngôn ngữ của loài chó để diễn giải rồi ghi âm lại.

Bằng cách này, cho dù bút ghi âm không may bị mất, người khác nhấn nghe cũng chỉ là một loạt âm thanh sủa không có ý nghĩa rõ ràng gì cả.

Cố Tiểu Khả hỏi Mạc Thần Trạch: “Anh có thể tiếp tục tìm manh mối từ người luật sư kia không?”

Mạc Thần Trạch tỏ ra nghiêm túc, khựng lại rồi mới trả lời: “Căn cứ thông tin suy đoán trước mắt đã điều tra cho đến nay, người đáng tình nghi nhất… là cha dượng của em, Cố Hoằng Thăng.”

Cố Tiểu Khả: “?”

“Tại sao ông ấy lại mua biệt thự cho em?”

Mạc Thần Trạch hỏi: “Tình cảm của em và ông ấy thế nào?”

Cố Tiểu Khả mím môi, thẳng thắn nói: “Chỉ có thể tính là bình thường.”

“Trước khi em trưởng thành, ông ấy chu cấp cho em học hành, cho em phí sinh hoạt. Tuy không nhiều nhưng cũng đủ để em không lo cái ăn cái mặc.”

“Sau khi mẹ em mất tích, ông ấy gánh trách nhiệm nuôi dưỡng em, không đuổi em ra khỏi nhà, em rất cảm kích ông ấy.”

“Nhưng trừ việc ông ấy cho em tiền, cũng không có gặp mặt, cho nên em thật sự cảm thấy khá xa lạ với ông ấy.”

“Trên pháp luật thì em là người thừa kế hợp pháp đầu tiên của ông ấy, nhưng bây giờ em ở trong căn biệt thự này, mẹ em từng ở đây nên em không nỡ rời khỏi. Ông ấy đồng ý chuyện em có thể miễn phí ở đây cho tới khi qua đời, còn em cần phải ký giấy cam kết tự nguyện từ bỏ thừa kế tài sản của ông ấy.”

“Tuy ông ấy không ngược đãi em nhưng cũng chắc chắn sẽ không bỏ ra hàng chục triệu để mua biệt thự cho em, còn lẳng lặng mà mua nữa, em cảm thấy rất khó hiểu, anh thấy thế nào?”

Mạc Thần Trạch im lặng một lúc, sau đó đề nghị: “Anh sẽ tiếp tục điều tra, em cứ giả bộ như không biết gì, trước tiên đừng đi hỏi ông ta, tránh đánh rắn động cỏ.”

Cố Tiểu Khả gật đầu: “Ừm, em cũng nghĩ vậy.”

Bí Đao ngẩng đầu, vẻ mặt mong chờ hỏi cô giáo: ‘Vậy nhiệm vụ của tui thì sao?’

Cố Tiểu Khả xoa đầu Bí Đao, cười và dặn dò: “Cậu giúp tôi thu thập thông tin về người đàn ông độc thân thuê căn biệt thự số 13 ở khu 2.”

“Trước khi ký hợp đồng thuê nhà, để tránh bị lừa gạt, lẽ nào sẽ không yêu cầu chủ nhà cho xem sổ đỏ sao? Theo lý mà nói, anh ta chắc không đến nỗi không biết gì mới đúng.”

“Tôi cảm thấy sau lưng người đàn ông độc thân này có thể có giấu manh mối.”

Bí Đao ưỡn bộ ngực nhỏ: ‘Cô giáo, cô yên tâm. Chuyện này cứ giao cho Bí Đao, tuyệt đối không thành vấn đề.’

Thập Ngũ dứt khoát giơ chân lông lá, mong chờ lên tiếng: ‘Tui cũng muốn nhận nhiệm vụ.’

Cố Tiểu Khả suy nghĩ, sắp xếp: “Cậu nghiêm túc nhớ lại tình tiết năm đó, đợi Bí Đao thu thập xong tin tức, tôi dẫn cậu đến tận cửa hỏi thăm, xem có thể nhớ ra mấu chốt gì tại hiện trường không.”

Sơ Nhất quẫy đuôi từ từ đứng lên, vẻ mặt nóng lòng muốn thử, dáng vẻ muốn lập công: ‘Vậy tui thì sao? Tui có thể làm gì?’

Cố Tiểu Khả: “…”

“Chậc.” Cô suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng đề nghị: “Hay là… cậu nhảy cổ vũ cho mọi người đi?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện