Thù Đồ [2] Vực Sâu
*****
Đêm tháng ba, thời tiết Trung Kinh còn mang theo ý lạnh thấu xương.
Cơn gió lạnh lẽo xẹt qua gò má, ngay cả mũi cũng bị đông lạnh đến đỏ bừng, chính là Trầm Hi dường như không cảm thấy lạnh, chỉ đứng nơi đó tham lam từng ngụm từng ngụm hít thở không khí. Rõ ràng loại không khí này Trầm Hi đã hô hấp mấy chục năm, chính là giờ phút này cậu say mê nhắm mắt lại, đúng là giống như có thể chạm tới hương vị không khí.
Trầm Hi thỏa mãn chậm rãi mở mắt, dưới ánh đèn nê ông chói mắt, hai chữ ‘Thù Đồ’ im lặng treo ở đó, nơi hấp dẫn nhất, sôi động nhất về đêm của thành phố này, đây là nơi Trầm Hi quen thuộc nhất trừ bỏ Trầm gia. Từ năm 15 tuổi bắt đầu, Trầm Hi chính là khách quen của nơi này, so với Trầm gia lạnh như băng, Trầm Hi càng thích không khí náo nhiệt của Thù Đồ hơn.
Trầm Hi ở nơi này từng cười đùa ầm ĩ, uống rượu say sưa, cuối cùng cũng là nơi này, vận mệnh mở ra một trò đùa đối với cậu, cậu tự tay đánh mất hết thảy của chính mình.
Hiện giờ, thời gian quay lại, Trầm Hi đứng ở cửa, bình tĩnh nhìn hai chữ Thù Đồ, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, độ cung ngày càng lớn, cuối cùng lớn tiếng bật cười.
Trong tiếng cười, Trầm hi nhớ tới đôi mắt mình trông mong cỡ nào khi chờ đợi Điền Văn Diệu đến cùng mình trải qua đêm sinh nhật mười tám tuổi, cũng nhớ rõ lúc mình thất vọng, chán nản bị đám bạn xấu khuyến khích dùng một lượng lớn thuốc gây ảo giác, sau đó liền tùy tiện chui vào một căn phòng trống lăn ra đất mà ngủ say, thẳng đến nửa đêm thì đột nhiên bừng tỉnh.
Kế tiếp những hình ảnh không ngừng lặp đi lặp lại trong giấc mơ của cậu suốt mười năm đã xảy ra, cậu cảm giác được phản bội, cảm giác được sỉ nhục, cậu phẫn nộ, táo bạo, trong lòng như có một ngọn lửa đang bùng cháy.
Cậu chịu rét lạnh trong gió đêm chờ đợi mấy giờ, quyết không chùn bước lái xe lao tới, cuối cùng trong ánh mắt nhiễm đầy màu máu cậu hốt hoảng bị cảnh sát dắt đi. Trước khi đi, lúc vô ý quay đầu lại, hai chữ Thù Đồ thật to đập vào đáy mắt.
Một đời này, Trầm Hi không phẫn nộ, cậu bình tĩnh tiêu sái rời khỏi Thù Đồ. Đứng trước cửa nơi này, cảm thụ được không khí tự do, Trầm Hi cười to xong thì triệt để vứt hết mọi thứ ra sau đầu.
Không lái xe, Trầm Hi cứ vậy một đường dọc theo quốc lộ, không hề có mục đích đi dạo Đông Kinh trong đêm. Đã không còn cảm xúc dao động như trước, Trầm Hi lúc này mới tĩnh tâm suy tư con đường sau này của bản thân.
Đời trước, Trầm Hi sống mười tám năm ngây thơ, mười năm sau lại chết lặng, cậu chưa bao giờ suy nghĩ kĩ càng về con đường tương lai của bản thân.
Không, Trầm Hi kì thật cũng từng nghĩ.
Đó là lúc Trầm Hi mới bị tống vào tù, Trầm Hi vì người của Điền gia cài vào ngục mà vô cùng khốn khổ, cậu phải cẩn thận đề phòng ám toán từ bốn phương tám hướng, cả ngày đều phải đối mặt với ánh mắt ác ý. Điền gia cũng không tính toán trực tiếp giết chết Trầm Hi, ngược lại giống như mèo vờn chuột nghĩ cách tra tấn cậu. Ban đầu, Trầm Hi thường xuyên có thương tích trên người. Đến mỗi đêm yên tĩnh, Trầm Hi sẽ đau đớn đến không ngủ được. Không có bác sĩ cũng không có thuốc men, Trầm Hi chỉ có thể liều mạng cắn răng chịu đựng, sau đó trong cơn đau đớn cậu luôn nghĩ nếu mình không lái xe đâm Điền Văn Diệu cùng Trầm Dung, cuộc sống hiện giờ của cậu sẽ thế nào?
Trầm Hi vì mình mà tưởng tượng ra đủ loại cuộc sống tốt đẹp, nhưng mà suy tưởng thật nhiều, một khi lí trí trở về hiện tại, nhận lấy sự tương phản thật lớn, Trầm Hi chỉ có thể thống khổ gấp bội mà thôi.
Trầm Hi ở trong ngục sống qua một ngày thì càng vô vọng với tự do, thẳng đến khi Trầm phụ dập tắt tia hi vọng cuối cùng của cậu, Trầm Hi rốt cuộc hoàn toàn chết tâm, mỗi ngày chỉ thầm nghĩ làm thế nào để sống sót. Rãnh rỗi rất nhiều, cậu lại tiếp tục nghĩ tới vấn đề kia, nếu cậu không lái xe đâm Điền Văn Diệu cùng Trầm Dung thì cuộc sống hiện giờ của cậu sẽ thế nào?
Hiện tại đứng trên cây cầu vượt to lớn, ánh đèn Trung Kinh huy hoàng trong bóng đêm, Trầm Hi đột nhiên có một nháy mắt sợ hãi, sống thống khổ suốt mười năm trong ngục giam, cậu còn có thể thích ứng thế giới này sao?
Trong trí nhớ mười tám năm đầu của Trầm Hi, tối tăm, táo bạo, bướng bỉnh, ngày ngày cùng đám bạn xấu vui đùa. Mười năm cuối của Trầm Hi, vẫn tối tăm như cũ, nhưng tính tình ẩn nhẫn hơn rất nhiều, giống như củ ấu được tháng năm từng chút mài mòn, cuối cùng đã thay đổi hoàn toàn. Hai Trầm Hi hoàn toàn bất đồng lại có thể cùng là một Trầm Hi sao?
Đã không còn niềm vui sướng như điên khi vừa trọng sinh, đã không còn hưng phấn khi có được tự do, Trầm Hi đứng trên cầu vượt, gió đêm gào thét xẹt qua cơ thể cậu. Trong gió lạnh thấu xương, Trầm Hi tự hỏi chính mình, con đường sắp tới cậu phải đi thế nào đây?
Nếu nói Trầm Hi mười tám tuổi là một con thú bị lạc đường, trong lòng tràn ngập thù hận