Thù Đồ [24] Xung Đột
*****
Không biết có phải ngày đó Trầm Hi trước mặt nhóm phóng viên trả lời rất tốt làm Trầm phụ hài lòng hay không, hai ngày sau tài khoản Trầm Hi có thêm một khoản tiền lớn.
Lúc nhận được tin nhắn của ngân hàng Trầm Hi đang một mình trong phòng, tùy ý nhìn lướt qua tin nhắn cũng không để trong lòng.
Nếu cậu tính toán ở lại Trung Kinh, tự nhiên không thể cứ ở trong khách sạn. Bất quá cậu cũng không muốn quay về Trầm gia, như vậy mua một căn nhà là hợp lý nhất.
Chỉ trong một buổi sáng Trầm Hi đã tìm được một nơi hợp ý, một căn hộ nhỏ 70m² một phòng ngủ một phòng làm việc. Giao tiền đặt cọc cùng ước hẹn thời gian sang tên, Trầm Hi hài lòng gọi điện thoại cho lão K, bảo ông tìm vài người tới thu dọn căn hộ một chút.
Lão K vừa nghe thì tức giận đùng đùng, biểu thị mình là thám tử tư chứ không phải quản gia riêng của Trầm Hi. Nhưng không biết có phải vì bộ dáng vô lại của Trầm Hi hay không mà cuối cùng lão K chỉ có thể không tình nguyện mà đáp ứng.
Giải quyết xong vấn đề nhà cửa, Trầm Hi đi thẳng đến cửa hàng 4S gần nhất. Chuyến viếng mộ lần trước làm Trầm Hi nhận ra không có xe là bất tiện cỡ nào, nếu tính toán định cư, một chiếc xe quả thực không thể thiếu.
Trầm Hi trước khi xuất ngoại, hoạt động yêu thích nhất chính là đua xe, đối với sở thích này của cậu, Trầm gia không có bất cứ ai phản đối, ngược lại Trầm phụ còn cố ý mua cho cậu một chiếc xe thể thao đỉnh cấp.
Trầm Hi đối với chiếc xe kia yêu thích không muốn buông tay, trong lòng ngẫu nhiên sẽ cảm thấy vui vẻ vì Trầm phụ vẫn còn để ý tới mình, bởi vậy luôn xem chiếc xe kia là báu vật. Đời trước cậu ngồi trong chiếc xe đó, canh giữ ngoài cửa Thù Đồ suốt mấy giờ cuối cùng cũng đem bản thân lao vào. Một đời này, cứ việc chiếc xe kia được bảo dưỡng rất tốt, vẫn nằm trong ga-ra Trầm gia chờ đợi chủ nhân trở về, chính là cậu không muốn liếc mắt tới nó nữa.
Đã không còn ham mê theo đuổi tốc độc, Trầm Hi quyết định chọn mẫu xe sang trọng mới ra mắt của hãng Mercedes-Benz. Bất quá bởi vì là loại xe nhập khẩu nên không thể lấy xe ngay mà phải chờ một khoảng thời gian.
Cô nhân viên bán hàng vẻ mặt thấp thỏm nhìn Trầm Hi, cứ như sợ cậu vì vậy mà thay đổi chủ ý.
Trầm Hi đối với vấn đề này tuy cảm thấy bất tiện nhưng vẫn chọn lựa thanh toán tiền đặt cọc.
“Tiểu Hi?” Âm thanh ngoài ý muốn vang lên sau lưng.
Trầm Hi khẽ nhíu mày nhỏ tới mức không thể nhận ra, lúc xoay người biểu tình trên mặt cũng đổi thành kinh ngạc: “Anh họ?”
Đứng sau lưng Trầm Hi đúng là Lý Minh Hiên.
Tầm mắt Lý Minh Hiên dừng lại số giấy tờ trước mặt Trầm Hi: “Tiểu Hi muốn mua xe sao?”
Trầm Hi gật đầu.
Lý Minh Hiên hiểu rõ mà cười cười, nghĩ tới lần Trầm Hi mắc mưa ở mộ viên. Nhìn bộ dáng Trầm Hi tựa hồ đã giải quyết xong mọi chuyện, Lý Minh Hiên tự nhiên mở miệng: “Trưa nay cùng ăn cơm không?” Tuy là câu đề nghị nhưng giọng nói lại tràn ngập chân thật đáng tin.
Trầm Hi không biết bản thân từ khi nào lại quan hệ tốt với Lý Minh Hiên đến mức có thể cùng nhau ăn cơm, cứ việc sau khi cậu về nước Lý Minh Hiên luôn biểu lộ thiện ý với cậu, lần sinh bệnh kia cũng là Lý Minh Hiên cẩn thận chăm sóc, nhưng Lý Minh Hiên càng như vậy thì Trầm Hi lại càng sinh lòng cảnh giác.
Suy nghĩ bất quá chỉ trong nháy mắt, Trầm Hi mỉm cười đáp ứng.
Hai người vừa tán gẫu vừa ra xe, Trầm Hi tự nhiên ngồi bên cạnh Lý Minh Hiên. Gương mặt Lý Minh Hiên trong nháy mắt xuất hiện chút bất thường, tình cảnh lần Trầm Hi thay áo trong xe đột nhiên hiện ra trước mắt.
Cảm nhận được bé Minh Hiên chuẩn bị rục rịch, Lý Minh Hiên quẫn bách nhìn ra ngoài xe, che dấu biểu tình dị thường trên mặt.
Thầm cười khổ trong lòng một tiếng, Lý Minh Hiên cảm thấy tính tự chủ mà bản thân luôn tự hào lúc này đúng là thực châm biếm mà.
Với lại cũng đã vài ngày không gặp Trầm Hi, Lý Minh Hiên cố hết sức quên đi chuyện trong khách sạn lần trước. Anh một mực thuyết phục bản thân, hết thảy chỉ vì bản năng của đàn ông mà thôi. Nói đúng hơn thì Lý Minh Hiên cũng tin một phần vào lí do thoái thác này. Nhưng điều làm anh không thể tưởng tượng nổi chính là phản ứng thành thực của cơ thể, bất quá chỉ nhớ lại một chút mà thôi thế nhưng suýt chút nữa đã làm anh thất thố trước mặt Trầm Hi.
Rối rắm trong lòng Lý Minh Hiên, Trầm Hi tự nhiên không biết, sau khi thắt dây an toàn, Trầm Hi nhìn qua phía Lý Minh Hiên: “Chúng ta ăn món gì?”
Trải qua chút thất thường trong nháy mắt, Lý Minh Hiên đã điều chỉnh tốt biểu tình của bản thân, nghe thấy Trầm Hi hỏi thì tận lực chuyên tâm trả lời: “Món cay Tứ Xuyên.”
Trầm Hi kì quái liếc mắt nhìn Lý Minh Hiên, trong trí nhớ khẩu vị của Lý Minh Hiên luôn rất nhạt, hoàn toàn tương phản với người thích ăn cay như cậu. Đương nhiên Trầm Hi cũng lười hỏi lí do, chỉ tùy ý gật đầu.
Hai người chọn một quán món cay Tứ Xuyên nằm trong một hẻm nhỏ khá vắng vẻ. Đối mặt với nghi hoặc rõ ràng của Trầm Hi, Lý Minh Hiên cười cười giải thích: “Nơi này là quán cơm rất nổi tiếng, chỉ tiếp đón khách quen, người biết rất ít, nhưng đồ ăn ngon lắm.
So với quang cảnh đơn sơ cũ kĩ bên ngoài, trong quán món cay Tứ Xuyên trang trí vô cùng thanh nhã, bên trong khách nhân cũng không ít, nhưng không hề có không khí ồn ào náo động của các quán cơm bình thường, có vẻ rất yên tĩnh.
Lý Minh Hiên trực tiếp đưa Trầm Hi lên phòng, chỉ thực đơn trên mặt bàn chỉ các món chiêu bài của tiệm.
Trầm Hi ôm ý tưởng khách tùy chủ, vì thế liền mặc Lý Minh Hiên an bài. Một đường đi, Trầm Hi một mực suy đoán ý đồ Lý Minh Hiên mời cậu ăn cơm, nhưng Lý Minh Hiên không nói gì cả, ngược lại lại dị thường im lặng, Trầm Hi cũng chỉ có thể đặt nghi hoặc trong lòng.
Không cần phân tâm lái xe, Lý Minh Hiên cũng nói nhiều hơn, hai người câu được câu không trò chuyện.
Thừa dịp Trầm Hi cúi đầu uống trà, Lý Minh Hiên phức tạp chăm chú nhìn chằm chằm Trầm Hi hồi lâu, cuối cùng im lặng thở dài một hơi.
“Tiểu Hi, kế tiếp em có tính toán gì không?” Lý Minh Hiên giống như vô tình mở miệng.
Động tác uống trà của Trầm Hi bị khựng lại, trong lòng đột nhiên có loại cảm giác bình ổn. Cậu suy nghĩ rất nhiều lý do Lý Minh Hiên tiếp cận mình, tất cả đều không ngoại lệ sẽ dính dáng tới Trầm Kế. Nghe Lý Minh Hiên tùy ý hỏi, Trầm Hi thầm cười lạnh, định giúp Trầm Kế thử cậu sao? Cậu đã biểu thị rõ trước mặt phóng viên mình hoàn toàn không có hứng thú với Trầm gia, người Trầm gia vì sao vẫn không chịu tin tưởng?
Đè nén cơn tức giận dâng trào trong lòng, Trầm Hi mỉm cười ngẩng đầu: “Anh họ có ý tứ gì?”
Trên mặt Trầm Hi không còn ý cười ôn hòa lúc trước mà thay thế bằng biểu tình giễu cợt, Lý Minh Hiên cảm thấy Trầm Hi nhất định đã hiểu lầm gì đó, trầm giọng mở miệng: “Tiểu Hi, em đừng nghĩ nhiều, anh chỉ quan tâm em mà thôi.”
“Quan tâm?” Trầm Hi cảm thấy điều này thật sự là trắng trợn tới mức châm chọc, hỏi lại: “Là loại quan tâm nào?”
Không đợi Lý Minh Hiên đáp lời, Trầm Hi đã lạnh mặt: “Anh họ nếu định thay anh cả hỏi thì phiền anh chuyển lời lại giúp tôi, nếu tôi đã nói không có hứng thú