Thù Đồ [36] O(∩_∩)O
~*****
Vấn đề Trầm phụ lo lắng, lúc này Trầm Hi hoàn toàn không biết, lực chú ý của cậu đặt hết lên sự kiện dioxane.
Giống như trong trí nhớ Trầm Hi, sự kiện dioxane náo động trên truyền thông cùng mạng internet khoảng nửa tháng thì rốt cuộc oanh oanh liệt liệt thì bị kéo rớt tấm màn che. Tất cả các thương hiệu dầu gội trong thị trường trong nước rất có khả năng toàn bộ đều phải hướng người tiêu dùng xin lỗi, còn hứa hẹn mau chóng nâng cấp phương pháp điều chế, tận lực giảm bớt khả năng lưu lại dioxane trong sản phẩm. Các thương hiệu quốc nội tuyên bố rõ ràng, sẽ hợp tác hoàn toàn tiêu trừ vấn đề nguyên vật liệu lưu lại dioxane. Nhưng nếu có tâm chú ý sẽ phát hiện trong các thương hiệu này không hề có tên Vân Như, Vân Nhu đã bị cả ngành sản xuất liên thủ loại trừ đã trở thành xu hướng tâm lý bình thường.
Trầm Hi nghĩ tới tin tức mình vừa thu được, ban giám đốc Trầm thị đã quyết định phia nhỏ Vân Nhu bán đi cùng bộ dáng mất hồn của Trầm Kế mấy ngày nay. Trầm Hi nhàn nhạt mỉm cười. Vân Nhu chính là bước đầu tiên của cậu, hiện giờ nên bắt đầu đi bước thứ hai. Lấy điện thoại, Trầm Hi dựa theo số liên hệ Lục Cách Sâm lưu lại lần trước gọi đi.
Trong một quán cà phê ven đường, Lục Cách Sâm im lặng ngồi trong góc, ung dung quan sát cửa ra vào. Anh cùng Trầm Hi hẹn ba giờ gặp mặt ở đây, nhưng thấy đã gần tới giờ mà thân ảnh Trầm Hi vẫn chưa xuất hiện. Lục Cách Sâm không khỏi nhíu mày, lần này là Trầm Hi chủ động hẹn gặp, cách lần bọn họ gặp mặt lần trước là đúng một tuần.
Lục Cách Sâm đối với việc lâu như vậy Trầm Hi mới tìm mình cũng không quá bất ngờ, Trầm Hi cũng không ngốc, không có khả năng anh nói gì sẽ tin đó, trong khoảng thời gian này Trầm Hi cũng đủ để tìm người xác nhận bản báo cáo DNA kia là thật hay giả. Huống chi tin tức anh lộ ra lần trước đối với Trầm Hi mà nói cũng không khỏi khiếp sợ đi, Trầm Hi cũng cần thời gian tiêu hóa. Sự thực, Lục Cách Sâm dự định cho Trầm Hi một khoảng thời gian là mười ngày, anh tin tưởng mười ngày đã đủ để Trầm Hi làm ra sự lựa chọn, nếu mười ngày sau Trầm Hi vẫn không có tin tức gì thì anh sẽ thay đổi kế sách.
May mắn hôm nay Trầm Hi chủ động liên hệ với anh, còn hẹn sẵn địa điểm cùng thời gian gặp mặt, chẳng qua, Lục Cách Sâm nhìn lướt qua đồng hồ, đối với việc Trầm Hi chậm trễ không xuất hiện bắt đầu có chút lo lắng.
“Hoan nghênh quý khách!” Âm thanh máy móc từ cửa điện tử vang lên.
Lục Cách Sâm theo bản năng ngẩng đầu nhìn, Trầm Hi mặc một chiếc áo len cổ cao màu đen, đeo kính râm che khuất cả nửa gương mặt đẩy cửa tiến vào. Lục Cách Sâm đang định đứng dậy chào hỏi Trầm Hi thì Trầm Hi đã thấy anh, đi tới góc phòng.
“Thật xin lỗi, tôi tới muộn.” Trầm Hi vừa ngồi xuống liền tháo kính râm, mở miệng xin lỗi.
Lục Cách Sâm vốn định nói ‘không sao’ nhưng thấy bộ dáng Trầm Hi lại lắp bắp kinh hãi, lời nói tới bên miệng cũng biến thành: “Mấy hôm nay cậu không ngủ tốt sao?”
Sắc mặt Trầm Hi tái nhợt, trong mắt còn ẩn ẩn tơ máu, rõ ràng là bộ dáng không nghỉ ngơi tốt.
Trầm Hi khẽ nhíu mày khó nhận ra, tự nhiên không giải thích mình vì đoạn thời gian trước quen với ôm ấp của Lý Minh Hiên, mà một tuần nay Lý Minh Hiên đã tới Hải Thành công tác, làm giấc ngủ của cậu so với trước kia lại càng tệ hơn. Thản nhiên ‘ừ’ một tiếng, bộ dáng này vừa lúc lại rất phù hợp với vai diễn Trầm Hi cần sắm vai, Trầm Hi bình tĩnh liếc mắt nhìn Lục Cách Sâm, trong mắt Lục Cách Sâm, mặc kệ cậu vô tâm thế nào, sau khi biết sự thực năm đó cũng khó tránh thống khổ trằn trọc đi.
Quả nhiên, bộ dáng của Trầm Hi lúc này làm Lục Cách Sâm quả thực nghĩ như vậy, trong lòng mềm nhũn, giọng điệu cũng ôn hòa hơn vài phần: “Anh biết sự thật nhất định làm cậu cảm thấy thống khổ, nhưng trên người cậu có chảy một nửa dòng máu Hàn gia, anh không thể cứ để cậu sống trong dấu diếm.”
Trầm Hi cười khổ gật đầu: “Tôi biết, kì thật tôi hẳn nên cám ơn anh. Trước kia tôi vẫn không hiểu vì sao phụ thân lại chướng mắt tôi, hóa ra nguyên nhân chính là vậy. Còn có ông ngoại, lúc nhỏ người đối xử với tôi tốt nhất chính là ông ngoại, tôi sẽ không để ông ngoại…”
Trầm Hi không nói thêm gì nữa mà đổi đề tài: “Anh tìm tới tôi, nói vậy hẳn không chỉ muốn nói cho tôi biết chuyện này đi, anh muốn làm gì?”
Trầm Hi nhìn chằm chằm Lục Cách Sâm, tầm mắt Lục Cách Sâm cùng Trầm Hi chạm vào nhau, nhẹ nhàng hộc ra hai chữ: “Báo thù!”
Cơ thể Trầm Hi rõ ràng run bắn lên, lập tức cúi đầu, dùng sức siết chặt nắm tay, nửa ngày sau, Trầm Hi ngẩng đầu, vẻ mặt kiên định nhìn về phía Lục Cách Sâm: “Anh muốn tôi làm gì?”
Lục Cách Sâm nhìn Trầm Hi thật sâu, chậm rãi mở miệng: “Không phải một mình cậu, mà là chúng ta cùng nhau.”
Vẻ mặt Trầm Hi có chút biến hóa, Lục Cách Sâm lại đột nhiên chuyển đề tài: “Cậu có biết sự việc dioxane không?”
Trầm Hi hiển nhiên không hiểu ý tứ Lục Cách Sâm, nhưng vẫn do dự gật đầu.
Lục Cách Sâm dứt khoát mở miệng: “Sự kiện này chính là cơ hội của chúng ta.”
Mắt thấy Trầm Hi vẫn không hiểu, Lục Cách Sâm không khỏi tỉ mỉ giải thích: “Nguyên nhân gây ra sự kiện dioxane là Vân Nhu, Vân Nhu cậu cũng biết đi, là công ty con của Trầm thị, toàn quyền do Trầm Kế phụ trách.”
Trầm Hi gật đầu, Lục Cách Sâm tiếp tục nói: “Vốn Vân Nhu phát triển không tệ, vì Trầm thị cống hiến không ít lợi nhuận, nhưng từ khi sự kiện dioxane bùng nổ tới nay, Vân Nhu lâm vào khốn cảnh rất lớn, có thể nói khốn cảnh của Vân Nhu cũng chính là khốn cảnh của Trầm Kế. Bởi vì Trầm Kế nhất định sẽ không chịu từ bỏ Vân Nhu, ban giám đốc hiện tại rất bất mãn Trầm Kế, nguyên bản địa vị người kế thừa như ván đã đóng thuyền của Trầm Kế cũng bắt đầu dao động. Lúc này chính là cơ hội của cậu, chỉ cần cậu thừa dịp này tiến vào Trầm thị, anh sẽ nghĩ biện pháp để cậu chiếm được sự duy trì của ban giám đốc, thay thế vị trí của Trầm Kế. Chỉ cần cậu đứng vững ở Trầm thị, Trầm thị về sau không phải nằm trong tay cậu sao.”
Lục Cách Sâm nói tới đây thì không nói thêm gì nữa, nhưng ý tứ của anh ta đã lộ ra hoàn toàn. Chỉ cần Trầm Hi nắm quyền lớn trong Trầm thị, cậu muốn gây sức ép thế nào cũng được, đến lúc dó cho dù Trầm phụ cùng Trầm Kế có ngăn cản cũng không có biện pháp.
Lục Cách Sâm nghĩ rất tốt, đáng tiếc Trầm Hi không tính toán làm vậy. Đối mặt với ánh mắt tha thiết của Lục Cách Sâm, Trầm Hi chậm rãi lắc đầu: “Chuyện anh nói tôi làm không được.”
“Cậu nói cái gì?” Vẻ mặt Lục Cách Sâm không dám tin, kinh ngạc