Thù Đồ [43]O(∩_∩)O
~*****
Tổng giám đốc Trầm thị đột nhiên đổi người gây ra một trận chấn động thật lớn, kết hợp với tin tức anh em bất hòa truyền ra từ tập đoàn Trầm thị nhất thời làm rất nhiều người âm thầm chú ý. Mọi người đều suy đoán trong chuyện này có phải có lý do nào đó không muốn người ngoài biết hay không, Trầm Kế cùng Trầm thừa có phải giống như nhân viên trong tập đoàn suy đoán, quyền lợi to lớn trước mắt đã xé rách tấm màn tình thân vốn có? Mặc kệ người ngoài suy đoán thế nào, Trầm gia không hề có bất cứ phát biểu nào về chuyện này. Trầm Kế cùng Trầm Thừa xuất hiện trước mặt phóng viên vẫn là bộ dáng anh em thân thiết như cũ.
Trầm Hi từ sớm đã nhận được tin tức từ lão K, cứ việc Trầm Hi thông qua lão K ám chỉ Cao Thu Lâm nghĩ biện pháp đẩy Trầm Thừa lên nắm quyền nhưng sự tình phát triển nhanh như vậy lại làm Trầm Hi có cảm giác không đúng.
Trầm Hi có thói quen đứng bên cửa sổ trầm ngâm, cậu hiểu phụ thân của mình. Sự thiên vị Trầm phụ dành cho Trầm Kế, ngay cả Trầm Thừa cũng không thể so được. Cứ việc Trầm Thừa nắm quyền chỉ vì giúp Trầm Kế tránh bị ban giám đốc khơi mào tranh chấp, nhưng Trầm Hi biết với tính tình Trầm phụ, ông sẽ không dễ dàng chịu thỏa hiệp như vậy, hẳn sẽ cùng ban giám đốc đối kháng một đoạn thời gian. Nhưng sự thực, ban giám đốc chỉ vừa đề xuất ý kiến thì Trầm phụ đã lập tức đưa ra quyết định để Trầm Thừa tạm thay thế vị trí của Trầm Kế. Trầm Hi nhíu mày, nhất định có người nói gì đó với Trầm phụ? Người này rất được Trầm phụ tín nhiệm, rốt cuộc là ai?
Trầm Hi loại trừ hoài nghi với Lục Cách Sâm trước tiên, Lục Cách Sâm vào Trầm thị chỉ mới một năm mà thôi, cho dù Trầm phụ rất thưởng thức anh ta thì cũng tuyệt đối không có tư cách nói ý kiến với Trầm phụ. Hơn nữa với sự tự tin của Lục Cách Sâm về kế hoạch này, Trầm Hi tin tưởng trong thành phần lãnh đạo cao cấp của Trầm thị có người của Lục Cách Sâm.
Năm đó, sau khi việc kinh doanh của Hàn gia xáp nhập Trầm gia, Trầm phụ cũng không thay đổi dàn nhân viên ban đầu. Hành vi đó của Trầm thị đã lấy được lòng không ít người. Theo sự phát triển mấy năm nay, thế hệ nhân viên đã bắt đầu luân chuyển, chỉ sợ chỉ còn một số ít cụ già nhớ rõ Hàn gia năm đó. Chẳng lẽ trong số này có người của Lục Cách Sâm?
Trầm Hi biết giống như cậu đã gạt Lục Cách Sâm, Lục Cách Sâm nhất định cũng giữ lại một quân bài. Không phải cậu không tin Lục Cách Sâm, chính là trừ bỏ vài người đặc biệt, cậu đã không thể dành lòng tin cho bất cứ ai được nữa. Mà đối với Lục Cách Sâm, mặc kệ thế nào thì cậu cũng họ Trầm, hẳn Lục Cách Sâm cũng không hoàn toàn tín nhiệm cậu.
Thật đáng buồn!
Trầm Hi thầm nghĩ, mặc kệ là ông ngoại hay ông nội hẳn cũng không thể tưởng tượng được cuộc liên hợp thông gia năm đó lại tạo thành cục diện hôm nay.
Trầm Hi đang suy nghĩ có nên gọi điện thoại cho Lục Cách Sâm hay không thì đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa.
“Tiểu Hi!” Lý Minh Hiên hiển nhiên tâm tình rất tốt, lời nói còn mang theo ý cười. Mặc kệ là ai, khi tan tầm trở về thấy người mình thích đứng bên cửa sổ chờ mình thì tâm tình cũng sẽ vậy thôi.
Tùy tay để áo khoác lên sô pha, Lý Minh Hiên tự nhiên bước tới bên cạnh Trầm Hi, hôn cậu một chút: “Buổi tối muốn ăn gì?”
Trừ bỏ công dụng làm gối ôm, Trầm Hi phát hiện một ưu điểm thứ hai của Lý Minh Hiên, chính là nấu ăn. Trầm Hi thực sự hiếu kì, lúc đó Lý Minh Hiên cười cười xoa đầu cậu, nói mình năm đó một mình ở nước ngoài, bởi vì không quen ăn thức ăn bên đó nên chỉ có thể học theo sách dạy nấu ăn để nấu cơm, vài năm tự nhiên trở thành cao thủ.
Trầm Hi đời trước bị ngồi tù, đối với thức ăn cũng không có yêu cầu đặc biệt. Lý Minh Hiên làm gì thì cậu ăn đó, lần này tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Im lặng dùng xong bữa tối, Trầm Hi gối đầu trên đùi Lý Minh Hiên tùy ý lướt web. Rất nhanh tầm mắt Trầm Hi dừng lại trên tin tức mới nhất, anh em Trầm thị bất hòa, mở ra một trận giông tố tranh đoạt gia sản mới.
Lý Minh Hiên theo tầm mắt Trầm Hi nhìn qua, nhíu mày mở miệng: “Phóng viên chỉ viết bậy bạ thôi.” Ngụ ý Trầm Hi không cần xem mấy tin tức này.
Trầm Hi gật đầu: “Tôi biết, chẳng qua trước kia mỗi khi có tin tranh đoạt gia sản với anh cả thì đều xuất hiện tên tôi, đây chính là lần đầu tiên không phải tôi nên cảm thấy có chút kì quái mà thôi.”
Lời nói của Trầm Hi tràn đầy châm chọc, Lý Minh Hiên bất đắc dĩ cúi đầu hôn một cái lên mặt cậu, đổi chủ đề khác: “Phim của em quay thế nào rồi?”
Trầm Hi thoạt nhìn cũng không để bụng chuyện này: “Trần Chí Vĩ làm công tác chuẩn bị không tồi, tiến triển rất thuận lợi. Ông ta nói nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, hẳn có thể kịp ra mắt vào đợt tết.”
“Nhanh như vậy?”
Trầm Hi ‘ừ‘ một tiếng, thuận miệng nói: “Miễn là có tiền, những chuyện khác không có vấn đề.”
Cứ việc biết cữu cữu luôn hào phòng về tiền bạc với Trầm Hi, nhưng Lý Minh Hiên vẫn nhịn không được mở miệng: “Tiểu Hi, nếu không đủ tiền thì cứ nói với anh.”
Trầm Hi sửng sốt, lập tức mỉm cười: “Nếu dượng biết anh họ cho em tiền thì có tức giận không?”
Lý Minh Hiên xoa tóc Trầm Hi: “Là tiền riêng của anh, không có quan hệ với Lý gia. Trong đó có chút cổ phiếu này nọ, ngày mai anh đem tới, sau này để Tiểu Hi giữ.”
Trầm Hi theo bản năng ngồi dậy, ngay sau đó đột nhiên bị Lý Minh Hiên ôm chặt vào lòng. Không đợi Trầm Hi phản ứng, Lý Minh Hiên đã trực tiếp cầm tay cậu ấn lên dục vọng đã đứng thẳng của mình.
Động tác của Trầm Hi nháy mắt trở nên cứng ngắc, cứ việc hai người đã ở cùng nhau nhưng Lý Minh Hiên chỉ luôn ôm cậu hôn môi mà thôi, tình huống như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Cách một lớp vải mỏng, Trầm Hi có thể cảm giác được thứ tràn ngập sức sống trong tay mình, cậu theo bản năng muốn giãy ra, lại bị Lý Minh Hiên dùng sức ấn chặt ở nơi đó. Nụ hôn ôn nhu của Lý Minh Hiên dừng lại trên tai Trầm Hi, đầu lưỡi ướt át khẽ liếm vành tai Trầm Hi. Cơ thể cậu run lên, ánh mắt Lý Minh Hiên tối sầm, kiên định nắm tay Trầm Hi luồn vào trong quần.
“Tiểu Hi!” Âm thanh Lý Minh Hiên mang theo hơi thở nóng rực phun bên tai Trầm Hi, giọng nói tràn ngập khẩn cầu.
Trầm Hi cứng ngắc theo sự chỉ dẫn của Lý Minh Hiên cách một lớp quần lót cầm lấy dục vọng của anh, có lẽ bị kích thích nên Trầm Hi cảm giác trong tay hoàn toàn khác biệt, dục vọng của Lý Minh Hiên dường như lại trướng lớn thêm một vòng.
“Tiểu Hi!” Lý Minh Hiên thở dồn dập, ôn nhu thúc giục.
Trong lòng trầm Hi có cảm giác rất kì quái, bình thường không phải cậu chưa từng nắm dục vọng của mình, nhưng nó hoàn toàn bất đồng với cảm giác lúc này. Trầm Hi trầm mặc bị Lý Minh Hiên xem là cam chịu, Lý Minh Hiên