Thù Đồ[47] O(∩_∩)O
~*****
Trung Kinh tháng mười một đã bắt đầu tiến vào cuối thu, ban đêm khi ra ngoài mọi người đều mặc một tầng thật dày để chống đỡ lại cái lạnh thấu xương.
Lý Minh Hiên chỉ mặc một cái áo khoác mỏng manh, cửa sổ xe mở rộng, gió đêm rét buốt không ngừng lùa vào, cơ thể lạnh ngắt như ngâm trong nước đá. Nhưng mặc dù vậy, trong lòng Lý Minh Hiên vẫn như cũ, dồn nén một ngọn lửa mãnh liệt, một cơn lửa giận không biết làm thế nào phát tiết.
Không lâu trước đó, di động đột nhiên vang lên, nhìn thấy hai chữ Trầm Hi hiện trên màn hình, không ai biết lúc ấy trong lòng Lý Minh Hiên vui sướng cỡ nào. Đây là lần thứ hai Trầm Hi chủ động gọi điện thoại cho anh, tâm tình sung sướng nhận điện thoại, nhưng không ngờ người nói chuyện thế nhưng lại là Phương Lạc Duy. Anh còn chưa kịp áp chế chút chua xót chợt lóe trong lòng thì nghe Phương Lạc Duy qua loa giải thích chuyện Trầm Hi bị người ta chuốc thuốc, bảo anh nhanh chóng chạy tới.
Hai chữ ‘chuốc thuốc’ suốt một đường đều quanh quẩn trong đầu Lý Minh Hiên, anh không phải chưa từng nghe nói tới những thủ đoạn ngầm xấu xa dơ bẩn của giới giải trí, chính là anh chưa từng nghĩ tới, cư nhiên có người dám dùng trên người Trầm Hi. Lửa giận trong lòng ngày càng mãnh liệt, Lý Minh Hiên nhìn lướt qua màn hình tốc độ, không chút do dự lại giẫm mạnh chân ga, mắt thấy tốc độ đã vượt qua con số 200 nhưng anh vẫn cảm thấy tốc độ cứ chậm như rùa. Quãng đường thường ngày tốn một giờ đi xe, hiện giờ anh chỉ dùng hai mươi phút ngắn ngủi đã chạy tới dưới lầu khu nhà, Phương Lạc Duy tựa hồ vẫn chưa tới, Lý Minh Hiên bất an đứng dưới lầu chờ đợi.
Tiếng ô tô chạy trong đêm tối yên tĩnh từ xa xa truyền tới, tinh thần Lý Minh Hiên chấn động, nhìn về phía chiếc xe đang chạy tới. Là xe của Trầm Hi, chỉ cần liếc mắt một cái Lý Minh Hiên liền nhận ra, bước vài bước tới trước, không đợi xe ngừng hẳn, Lý Minh Hiên đã mở cửa xe.
Dưới ánh đèn màu quả quýt của khu nhà, có thể nhìn rõ Trầm Hi mặt đỏ rực đang dựa vào ghế phó lái. Theo cửa xe mở ra, gió đêm lùa vào, Trầm Hi hơi ngẩng đầu, trong mắt một mảnh hơi nước, quyến rũ không nói nên lời.
Trái tim Lý Minh Hiên trong nháy mắt giống như bị một cái chùy lớn nện xuống, điên cuồng nhảy dựng lên. Nhưng cuối cùng, Lý Minh Hiên cũng thở phào một hơi. Trong điện thoại Phương Lạc Duy cũng không nói rõ, dọc theo đường đi, Lý Minh Hiên nghĩ tới đủ loại thuốc Trầm Hi bị người ta hại, hiện giờ xem ra, chỉ là thuốc kích dục mà thôi, so với tưởng tượng của anh đã tốt hơn rất nhiều.
Kĩ thuật lái xe của Phương Lạc Duy cũng coi như không tồi, xe vững vàng dừng lại trước mặt Lý Minh Hiên. Lý Minh Hiên thương tiếc cúi người tháo dây an toàn, cẩn thận ôm Trầm Hi ra ngoài.
Đột nhiên chạm vào một cái ôm hơi lạnh, Trầm Hi theo bản năng cọ cọ sáp qua, theo hơi thở quen thuộc tỏa ra từ cái ôm, Trầm Hi an tâm thả lỏng cơ thể, thuận theo để Lý Minh Hiên ôm mình.
Một màn trước mắt làm trái tim Phương Lạc Duy đau đớn, cậu cố gắng nén xuống cảm xúc ảm đạm trong lòng, áy náy nhìn Lý Minh Hiên: “Thật có lỗi, Tiểu Hi là vì tôi.”
Những lời phía sau còn chưa nói xong đã bị Lý Minh Hiên trực tiếp chặn lại: “Cậu là bằng hữu tốt nhất của Tiểu Hi, đừng nghĩ nhiều.”
Mấy chữ ‘bằng hữu tốt nhất’ làm Phương Lạc Duy chua sót không thôi, lo lắng nhìn Trầm Hi một cái, Phương Lạc Duy cúi đầu dấu đi biểu tình trên mặt: “Anh mau về đi, Tiểu Hi sợ là…” Ba chữ ‘nhịn không được’ Phương Lạc Duy thật sự không có cách nào nói nên lời, Lý Minh Hiên nhìn cậu thật sâu, sau đó không nói thêm gì nữa, ôm Trầm Hi nhanh chóng rời đi.
Gió đêm thổi tới, Phương Lạc Duy nhìn cánh cửa khu căn hộ cao cấp bị Lý Minh Hiên mở ra rồi đóng chặt, buồn bã ngây ngốc đứng ở đó, thẳng đến khi tiếng di động đột nhiên vang lên.
“Lạc Duy, tôi là Văn Bình, Tam thiếu ở cạnh cậu sao?” Âm thanh trầm ổn của Triệu Văn Bình truyền tới.
Phương Lạc Duy biết anh đang lo chuyện gì, thản nhiên trả lời: “Lý Minh Hiên mới đón Tiểu Hi đi rồi.”
“Nếu Tam thiếu đã về nhà, cậu cũng về nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai còn phải tới trường quay.” Ngữ điệu Triệu Văn Bình không có chút phập phồng nào, nhưng Phương Lạc Duy dường như phảng phất nghe thấy anh thở phào một hơi.
Thầm cười khổ, Phương Lạc Duy ‘ừ‘ một tiếng: “Tôi biết rồi, mai gặp.”
Nhìn cánh cửa đóng kín của khu nhà cao cấp lần cuối, Phương Lạc Duy xoay người lái xe về khu nhà của mình.
Cậu không thể tiếp tục như bây giờ, Trầm Hi đối tốt với cậu, cậu phải hảo hảo hồi đáp lại. Trầm Hi cần một bằng hữu ở bên cạnh, cậu sẽ làm bằng hữu tốt nhất của Trầm Hi, mặc kệ Trầm Hi mở công ty vì lí do gì, cậu đều phải cố gắng, nhất định không để Trầm Hi phải phí tiền vô ích.
Phía sau Phương Lạc Duy, trong hành lang âm u, Trầm Hi bị Lý Minh Hiên áp lên tường hôn kịch liệt. Lý Minh Hiên vốn muốn nhẫn nhịn về tới nhà, nhưng Trầm Hi không ngừng nhích tới nhích lui trong lòng anh, hơi thở ấp áp thổi lướt qua cổ, đầu lưỡi ướt át cũng tùy ý liếm tới. Cảm quan toàn thân Lý Minh Hiên đều bị kích thích, cuối cùng nhịn không được áp Trầm Hi lên tường, hung hăng hôn xuống.
Cả người Trầm Hi bị giam chặt trong lòng ngực Lý Minh Hiên, bị động thừa nhận nụ hôn của Lý Minh Hiên, một bàn tay Lý Minh Hiên giữ chặt Trầm Hi, một tay tìm chìa khóa cố gắng mở cửa.
Khoảnh khắc đóng cửa lại, Lý Minh Hiên rốt cuộc bất chấp tất cả, trực tiếp ấn Trầm Hi lên cửa, gắt gao cắn môi cậu, đầu lưỡi dùng sức tiến vào, càng quét bốn phía. Nụ hôn kéo dài thật lâu Lý Minh Hiên mới lưu luyến rời đi, nụ hôn từ môi Trầm Hi kéo tới trên cần cổ trắng nõn.
Trầm Hi đứng thẳng không được bị Lý Minh Hiên ôm vào lòng, ngửa đầu, thừa nhận nhiệt tình của Lý Minh Hiên. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, đôi môi vì nụ hôn trước đó mà đỏ bừng dị thường, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng rên rỉ khó nhịn. Tiếng kêu này hệt như ma âm chui vào lỗ tai Lý Minh Hiên, làm trái tim anh ngứa ngáy vô cùng. Lý Minh Hiên nhịn không được ôm lấy Trầm Hi, nhanh chóng đi tới phòng ngủ.
Phòng ngủ không bật đèn, ánh trăng thản nhiên như sóng nước phủ kín của căn phòng. Lý Minh Hiên nhẹ nhàng đặt Trầm Hi xuống giường, nào ngờ Trầm Hi lại ôm chặt cổ anh, thế nào cũng không chịu buông.
“Anh họ, khó chịu!”
Tiếng nỉ non mềm mại vang lên bên tai, tâm Lý Minh Hiên mềm nhũn thành một bãi nước. Nhẹ Nhàng áp lên người Trầm Hi, Lý Minh Hiên vừa dịu dàng hôn người dưới thân vừa cởi bỏ áo khoác Trầm Hi. Quần áo từng kiện từng kiện bị cởi bỏ, Trầm Hi chỉ cảm thấy ngọn lửa trong cơ thể lại càng bùng cháy dữ dội, cơ thể tựa hồ đang khát cầu thứ gì đó nhưng lại không biết nói sao.
Có bàn tay ai đó lướt đi trên người, lần nào cũng mang tới một cảm giác mát lạnh, Trầm Hi theo bản năng sáp tới gần, dính sát vào người người trước mặt. Ôm ấp quen thuộc, cảm giác an tâm, Trầm Hi khó nhịn cọ cọ thân thể: “Anh họ!”
Tiếng anh họ này làm cơ thể Lý Minh Hiên run lên, nhiệt lưu toàn thân trong nháy mắt tập trung vào dục vọng dưới thân. Lý Minh Hiên cảm thấy mình nhẫn tới mức sắp bùng nổ, anh muốn liều lĩnh tiến vào, hung hăng chiếm giữ người dưới thân, dùng sức vân vê đối phương vào trong máu thịt mình. Nhưng tất cả ý niệm trong đầu khi nhìn thấy biểu tình mê mang của Trầm Hi lại biến thành thương tiếc. Lý Minh Hiên ôn nhu ôm lấy Trầm Hi, hôn một đường dọc theo cổ trượt tới bụng.
Dục vọng của Trầm Hi đã sớm khó nhịn ngẩng lên cao cao, phần đỉnh khẽ chảy ra chút chất lỏng trong suốt. Lý Minh Hiên dịu dàng hôn xuống, chậm rãi ngậm vào miệng.
“Ưm!” Tiếng rên rỉ mang theo run rẩy từ miệng Trầm Hi tràn ra, khoái cảm bất thình lình ập tới bao phủ khắp toàn thân. Bản năng của Trầm Hi thuận theo cơ thể chỉ dẫn, bụng hơi ưỡn lên, hai chân duỗi thẳng, ngón chân gấp khúc, hai tay luồn vào tóc Lý Minh Hiên, theo hành động phập phồng của anh mà không ngừng rên rỉ.
Không biết qua bao lâu, một ánh sáng lóa mắt ập tới trước mặt, Trầm Hi dồn dập ‘a’ một tiếng, cơ thể cũng lập tức xụi lơ, mê mang nhìn chằm chằm không trung, hơi thở hổn hển.
Trầm Hi nghĩ đây là là khoái cảm cực hạn, nhưng không ngờ bàn tay quen thuộc dọc theo bụng dưới lần ra phía sau, theo sát đó chính là ngọn lửa trong cơ thể dọc theo thắt lưng cùng tụ tập ra phía sau. Trầm Hi không nói nổi cảm thụ lúc này, chỉ có thể càng ôm chặt