Thù Đồ [68]
*****
«Loạn Thế Phong Vân» lần đầu công chiếu đã đạt được thành công rất lớn, Trần Chí Vĩ vứt bỏ vận đen trước kia mở mày mở mặt một phen, Phương Lạc Duy vì hình tượng hóa trang kinh diễm mà được mọi người yêu thích vô cùng, nhưng đứng giữa một đám người, giới truyền thông vẫn chú ý Trầm Hi nhiều nhất.
Là một cậu ấm không học vấn không nghề nghiệp chỉ biết ăn chơi trác táng, lúc Trầm Hi đầu tư vào «Loạn Thế Phong Vân», giới truyền thông chỉ xem cậu là kẻ đốt nhiền như giấy mà thôi. Nhưng lần thành công này làm tất cả cánh nhà báo đều thay đổi, Trầm Hi từ Liễu Tuệ biến thành Bá Nhạc. Được giới truyền thông công nhận Trầm Hi cũng không quan tâm, sau khi cự tuyệt tất cả lời mời phỏng vấn, Trầm Hi cùng Lý Minh Hiên âm thầm rời khỏi phòng chiếu.
Trên đường về nhà, hai người đều không nói gì, trong không khí yên tĩnh là tiếng đàn li ô lông êm dịu cùng tiếng hát trầm thấp, ấm áp thản nhiên chảy xuôi xung quanh hai người.
Thừa dịp lúc đèn đỏ, Lý Minh Hiên nhịn không được sáp qua hôn lên môi Trầm Hi một chút. Đêm nay tâm tình Trầm Hi rất tốt, khóe mắt mang theo ý cười, chủ động đưa tay ôm cổ Lý Minh Hiên, làm sâu nụ hôn này. Xe bên cạnh vang lên một tiếng huýt sáo, Trầm Hi hơi mỉm cười, lúc ánh đén xanh chớp lên thì chấm dứt nụ hôn này.
Lý Minh Hiên ngồi nghiêm chỉnh lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, khóe miệng cũng hiện lên ý cười ôn nhu.
Về tới khu nhà, hai người trong thang máy đều ăn ý nắm lấy tay đối phương. Cơ hồ là cấp bách mở cửa phòng, au cũng không đi bật đèn, nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, Lý Minh Hiên áp Trầm Hi lên cửa, dùng sức hôn lên.
Trầm Hi ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn của Lý Minh Hiên, hai tay ôm cổ anh, gắt gao áp cơ thể mình lên.
Trong ánh trăng lờ mờ, hai cơ thể thân mật dây dưa cùng một chỗ, thật lâu vẫn không tách ra.
Khoảng thời gian dài qua đi, Trầm Hi bủn rủn bị Lý Minh Hiên ôm vào phòng tắm. Sau một trận tắm rửa tỉ mỉ, Trầm Hi quấn chăn bông nằm trên giường, Lý Minh Hiên ngồi bên cạnh cúi người hôn cậu một chút: “Ngoan, em ngủ trước đi, anh check mail một chút đã.”
Trầm Hi gật gật đầu, lại phát hiện mình làm thế nào cũng không ngủ được, theo bản năng nhìn chằm chằm Lý Minh Hiên ở bên cạnh.
Dưới ánh đèn màu quả quít, Lý Minh Hiên chăm chú nhìn máy tính. Theo góc độ Trầm Hi nhìn qua, sườn mặt Lý Minh Hiên anh tuấn vô cùng, bởi vì đang chuyên chú lại càng hấp dẫn người ta, Trầm Hi lẳng lặng nhìn Lý Minh Hiên, trong mắt tràn đầy ôn nhu mà chính bản thân cậu cũng không phát hiện.
Hôm sau, khi Trầm Hi thức giấc thì Lý Minh Hiên đã tới công ty. Trầm Hi rửa mặt xong thì mở máy tính, không ngoài ý muốn thấy trên bìa các trang báo đăng hai đầu đề hoàn toàn bất đồng.
‘Trầm gia Tam thiếu thành công vang dội với «Loạn Thế Phong Vân», ánh mắt sắc sảo có thể xưng là Bá Nhạc!’
‘Trầm gia Đại thiếu, Nhị thiếu một lần nữa bùng nổ tranh đoạt gia sản, một khoảng tài chính kết xù của Trầm gia lại vừa biến mất!’
Hai nội dung hoàn toàn bất đồng cùng lúc đưa tin, nhưng dường như lại có dính líu với nhau, đặt song song lộ ra ý mỉa mai không nói nên lời. Trầm Hi luôn đi kèm mặt tiêu cực lần đầu tiên dùng bộ mặt chính trực xuất hiện trước mắt độc giả, mà Trầm Kế cùng Trầm Thừa luôn đeo hình tượng tốt đẹp lại bị dính líu tới tai tiếng tài chính. Trầm Hi đọc sơ qua bản tin về mình, tầm mắt dừng lại trên bản tin khác. Trầm Kế muốn che giấu chuyện này, cậu lại cố tình tuồn tin ra ngoài, lại còn dùng phương thức này.
Trong phòng làm việc, Trầm Kế im lặng nhìn chằm chằm tờ báo trước mặt, không khí áp lực không nói nên lời. Trợ lý cẩn thận nhìn Trầm Kế, suy đoán tâm tình của anh lúc này.
“Phóng viên vẫn không chịu tiết lộ người phát ra tin tức sao?”
Trầm Kế đột nhiên mở miệng làm trợ lý sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại: “Tôi đã liên hệ với vài tờ báo đưa tin, nhưng bọn họ cũng không rõ nơi phát ra tin tức, kì quái chính là bọn họ đều xác định tin tức hoàn toàn chính xác.”
Trầm Kế cụp mi mắt, cố ý không nhìn tới tin tức về Trầm Hi, để tầm mắt dừng lại trên bản tin về Trầm thị. Người đưa tin hiển nhiên biết rất rõ nội tình, không chỉ mang chân tướng việc này kể ra ránh mạc, ngay cả chút tiểu tiết cũng không bỏ xót. Chân mày Trầm Kế nhíu chặt, đối phương không hề lừa chọn mà thả tin cho tất cả phóng viên, hiển nhiên là muốn nháo chuyện này càng lớn càng tốt. Không biết người này cùng người đứng sau lưng động tay động chân vào sổ sách có phải cùng một người hay không? Chuyện này nháo lớn lại có lợi gì cho đối phương?
Lúc Trầm Kế suy tư, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Trầm Thừa kinh hoảng tiến vào.
“Anh cả, làm sao bây giờ? Em không muốn ngồi tù đâu.”
Trợ lý bị câu nói của Trầm Thừa dọa sợ tới nhảy dựng, lập tức thức thời rời khỏi phòng làm việc, hơn nữa còn giúp bọn họ đóng kín cửa.
“Ngồi tù?” Trầm Kế bình tĩnh: “Ai nói em phải ngồi tù?”
Trầm Thừa dùng sức túm lấy Trầm Kế: “Mọi người trong công ty đều nói vậy, tham ô tài chính công ty là phạm tội kinh tế, nếu tra không ra người tham ô thật sự, có phải em sẽ ngồi tù không?”
Trầm Kế quát khẽ: “Em không có làm thì chột dạ gì chứ!”
Trầm Thừa qua quít gật gật đầu, cũng không dám nhìn về phía Trầm Kế: “Nhưng những chữ kí trên mớ sổ sách tài chính không rõ kia đều là của em, anh cả, làm sao bây giờ?”
Trầm Kế trấn an vỗ vỗ Trầm Thừa: “Yên tâm, anh sẽ không để em có chuyện gì.”
Trầm Kế động viên làm Trầm Thừa an tâm rất nhiều, nỗi lo phải ngồi tù vì dính dáng tới tham ô tài chính cũng tiêu tan không ít.
Trong mắt Trầm Kế hiện lên một tia lo lắng, tuy anh an ủi Trầm Thừa nhưng bản thân cũng biết rõ chuyện này không đơn giản như vậy. Bên tài vụ đã liên tục kiểm tra đối chiếu hai lần, nhưng toàn bộ tài chính kia đều chỉ về hướng A Thừa. Hiện giờ ban giám đốc vẫn chưa nhúng tay, một khi ban giám đốc giao chuyện này cho cảnh sát xử lý, A Thừa có thể thoát khỏi hiềm nghi hay không, anh hoàn toàn không thể kiểm soát được.
Trầm Kế đang định bảo Trầm Thừa trở về phòng làm việc trước thì trợ lý đột nhiên đẩy cửa xông vào.
Trầm Kế nghi hoặc nhìn qua, ý thức được vẻ mặt trợ lý không đúng: “Sao vậy?”
Trợ lý vội liếc mắt nhìn Trầm Kế một cái, ám chỉ chuyện này cần nói riêng. Trầm Kế khẽ quay đầu lại nhìn Trầm Thừa.
Trầm Thừa nhận ra gì đó, bất mãn mở miệng: “Anh với anh cả có chuyện gì không thể nói trước mặt tôi sao?”
Vẻ mặt trợ lý có chút xấu hổ, nhưng vẫn quanh co không chịu mở miệng, Trầm Thừa vô cùng bất mãn, nhíu nhíu mày đứng dậy bỏ đi.
Trầm Thừa vừa đi, trợ lý nhất thời thở phào một hơi, vội vàng mở miệng: “Tổng giám sát Liêu bên tài vụ đã tra ra người làm.”
“Là ai?” Trong lòng Trầm Kế đột nhiên có dự cảm không tốt.
Sắc mặt trợ lý rất nghiêm trọng: “Thường Lỗi.”
Sắc mặt Trầm Kế trở nên khó coi: “Cậu ta hiện giờ đang ở đâu?”
Trợ lý nói: “Tổng giám sát Liêu tìm cớ lưu anh ta lại phòng họp, hiện giờ có hai bảo vệ canh giữ ở đó.”
Trầm Kế lạnh lùng: “Chuyện này còn ai biết?”
Trợ lý đang định nói người biết chỉ có mấy người chúng ta thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Trầm Thừa vẻ mặt kinh hoảng xông vào: “Anh cả?”
Ánh mắt Trầm Thừa tràn đầy hoài nghi cùng không dám tin, tâm Trầm Thừa trầm xuống, từ lúc trợ lý nói tới cái tên Thường Lỗi, anh cũng đoán được chuyện này nhất định sẽ dính líu tới mình, anh đã làm tốt chuẩn bị, nhưng phản ứng bản năng của Trầm Thừa vẫn làm anh vô cùng thương tâm.
Lục Cách Sâm nghiêm nghị đứng sau lưng Trầm Thừa, nhỏ giọng nói: “Thừa thiếu, chuyện này còn chưa thể xác định có liên quan với Trầm tổng.”
Gương mặt Trầm Thừa nảy lên chút do dự, cậu cũng không muốn tin hết thảy chuyện này do anh cả đứng sau sắp đặt, nhưng tất cả mọi người trong công ty đều biết Thường Lỗi là người của anh cả. Trong đầu hiện lên lời an ủi của Trầm Kế khi nãy, Trầm Thừa do dự nhìn Trầm Kế nửa ngày, cái gì cũng không nói mà rời khỏi nơi này. Lục Cách Sâm áy náy gật gật đầu với Trầm Kế, theo Trầm Thừa cùng nhau rời đi.
Trợ lý lo lắng nhìn về phía Trầm Thừa, cho dù Trầm Thừa cuối cùng đã rời đi nhưng vẫn không thể phủ nhận Trầm Thừa lúc ban đầu đã hoài nghi Trầm Kế. Nghĩ tới sự tín nhiệm của Trầm Kế khi sự kiện Trầm Thừa tham ô tài chính bùng phát, ánh mắt trợ lý nhìn Trầm Kế không khỏi thêm phần đồng tình.
Thường Lỗi thừa nhận chuyện này do anh thực hiện, hơn nữa còn khăng khăng khẳng định là do Trầm Kế bày mưu, mục đích để Trầm Thừa bị đá khỏi chiếc ghế tổng giám đốc. Tài vụ kiểm tra tài khoản của Thường Lỗi, rất nhanh liền phát hiện tài khoản anh ta trong mấy ngày gần đây đột nhiên có thêm một khoảng tiền không rõ. Mọi người lại phát hiện trong hòm thư có vài mail liên lạc của anh với Trầm Kế, hết thảy chứng cớ đều chỉ về phía Trầm Kế.
Tin tức này truyền tới bệnh viện, Trầm phụ kinh hãi lại hôn mê bất tỉnh.
Đợi đến khi Trầm phụ tỉnh lại, phát hiện người bồi bên cạnh mình chính là Vương Trường Lâm.
“Trường Lâm? Sao lại là anh?” Trầm phụ được Vương Trường Lâm đỡ, cố sức ngồi dậy.
Vương Trường Lâm vừa giúp Trầm phụ điều chỉnh tư thế thoải mái vừa mở miệng: “Công ty loạn thành một đoàn, A Kế cùng A Thừa đều bị dính vào.”
Lời Vương Trường Lâm làm Trầm phụ nhớ tới tin tức nhận được trước đó, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi: “Chuyện Thường Lỗi kia rốt cuộc thế nào rồi?”
Vương Trường Lâm cười khổ: “Ban giám đốc khăng khăng muốn giao Thường Lỗi cho cảnh sát xử lý, đã bị tôi cản lại, hết thảy chờ cậu tỉnh lại rồi nói sau.”
Trầm phụ nghiêm mặt: “Trường Lâm, anh tin tưởng A Kế không?”
Vương Trường Lâm trong lòng khẽ động, gật gật đầu: “Tôi tin, nhưng vấn