Thù Đồ [83]
*****
Tối nay lúc Lý Minh Hiên về nhà thì không lập tức lên nhà, anh đứng dưới khu lầu nhìn chầm chầm cánh cửa sổ tỏa ra ánh đèn quen thuộc kia thật lâu.
Mùa đông bóng đêm ập tới rất sớm, nhà nhà trên dãy lầu đều mở sáng đèn, trong vô số những cánh cửa sổ tương tự, Lý Minh Hiên vừa liếc mắt đã nhận ra cánh cửa quen thuộc. Từ ngày Trầm Hi cùng anh ở cùng một chỗ, nơi này đã trở thành nhà của anh, mặc kệ là tan tầm hay sau khi kết thúc một chuyến công tác, anh luôn vội vàng trở về, bởi vì anh biết Trầm Hi luôn ở nhà chờ mình. Hôm nay là lần đầu tiên anh cảm thấy sợ hãi khi về tới nơi này, anh sợ mở ra lại toàn là những hồi ức ấm áp nhưng tất cả chỉ là cảnh tượng huyền ảo, giả dối mà thôi.
Suốt một buổi chiều, anh không làm gì cả, chỉ không ngừng nhớ lại tất cả sự tình từ khi mình gặp Trầm Hi trên máy bay. Mỗi khi nghĩ tới, trong lòng anh lại tràn ngập ngọt ngào, nhưng lúc này lại thản nhiên có chút chua xót. Anh luôn vô thức liên hệ hết thảy mọi chuyện liên quan tới Trầm thị lại một chỗ, từ lúc Trầm Hi về nước đến oán hận mà cậu dành cho Trầm phụ, từ việc cậu âm thầm điều tra những chuyện về mình cùng quan hệ thân thiết với Lục Cách Sâm, hơn nữa mỗi lần Trầm thị gặp chuyện không may Lục Cách Sâm đều tham dự trong đó, Lý Minh Hiên thống khổ nhắm mắt lại, không muốn cũng không dám nghĩ nữa.
Anh không muốn nghi ngờ Trầm Hi, nhưng suy nghĩ lại không do anh khống chế. Anh muốn vứt hết mọi thứ trong đầu mình, nhưng luôn có một âm thanh ẩn ẩn nhắc nhở anh, hết thảy anh đang làm chỉ là lừa mình dối người mà thôi. Lý Minh Hiên không biết dùng biểu tình nào đối mặt với Trầm Hi, mà nếu hết thảy là thật, như vậy Trầm Hi ôm tâm tình nào ở cùng một chỗ với anh. Khi anh tràn ngập vui sướng, cảm kích, toàn tâm toàn ý trả giá cho đoạn tình cảm này, có phải Trầm Hi chỉ mang một lớp mặt nạ bồi anh diễn vở kịch này hay không.
Thời gian từng chút qua đi, cơn lạnh thấu tận xương cuối cùng cũng làm Lý Minh Hiên hồi phục tinh thần, cố gắng áp chế tình tự phập phồng trong lòng, anh cố làm vẻ mặt không có việc gì đi vào thang máy.
Nháy mắt mở cửa, tầm mắt anh theo bản năng dừng lại trên sô pha, trước kia, mỗi lần anh về Trầm Hi đều nằm trên sô pha ôm điều khiển xem TV, nhưng hôm nay nơi đó trống rỗng không hề có bóng dáng quen thuộc. Có tiếng động trong phòng bếp truyền ra, Lý Minh Hiên nhẹ nhàng bước qua. Nương theo ánh đèn màu trắng, đập vào mi mắt là thân ảnh đang chăm chú nấu cơm của Trầm Hi.
Lý Minh Hiên im lặng đứng ở nơi đó, không chuyển mắt nhìn bóng dáng Trầm Hi, nhận ra tầm mắt nóng rực phía sau, Trầm Hi quay đầu lại mỉm cười: “Đói bụng chưa? Sắp xong rồi.”
Nụ cười của Trầm Hi vẫn như cũ, Lý Minh Hiên nhịn không được tiến tới ôm lấy cậu, hung hăng hôn xuống. Nụ hôn này quá đột ngột, Trầm Hi nhớ mình còn đang nấu cơm, theo bản năng muốn đẩy Lý Minh Hiên, lại bị anh cự tuyệt ôm chặt trong lòng.
“Anh họ, ngô?”
Lời Trầm Hi còn chưa kịp nói ra đã bị nghẹn lại trong miệng, Lý Minh Hiên hôn dồn dập mà kịch liệt, tựa hồ muốn chứng minh gì đó, Trầm Hi không kháng cự nữa, ngửa đầu thuận theo tiếp nhận nụ hôn này.
Thẳng tới khi Trầm Hi bị hôn tới thở không nổi, Lý Minh Hiên mới ngừng lại được, anh ôm chặt Trầm Hi trong lòng, hận không thể nhét cậu vào sâu trong cơ thể mình.
Cứ như vậy đi, Lý Minh Hiên nghĩ, nói không chừng Trầm Hi cùng Lục Cách Sâm quen biết nhau lúc còn ở nước ngoài, hết thảy chỉ là anh nghĩ miên man mà thôi. Anh không có dũng khí chất vấn Trầm Hi chuyện này, anh sợ đáp án vượt khỏi mong muốn của mình. Cứ để anh nhắm mắt lại, làm như cái gì cũng không biết, anh yêu Trầm Hi, anh muốn cùng Trầm Hi một chỗ.
Hành động dị thường của Lý Minh Hiên làm Trầm Hi nhận ra gì đó, cậu không mở miệng, chỉ yên lặng vươn tay ôm lấy Lý Minh Hiên. Hai người tựa hồ đều quên mất đang nấu cơm, thẳng đền khi có mùi khét ẩn ẩn truyền tới.
Lý Minh Hiên buông Trầm Hi, mỉm cười ôn nhu xoa tóc cậu, hòa nhã nói: “Để anh làm.”
Nhìn Lý Minh Hiên thuần thục bỏ phần thức ăn khét, rửa sạch nồi, Trầm Hi im lặng canh giữ phía sau anh. Theo mùi đồ ăn truyền ra, trong phòng tràn ngập ấm áp thản nhiên, nhưng Trầm Hi biết hết thảy trước mắt chỉ là tạm thời. Lúc Trầm thị đóng cửa, chân tướng vạch trần, cậu đã có thể đoán được phản ứng của Lý Minh Hiên. Ánh mắt Trầm Hi trở nên phức tạp, lúc Lý Minh Hiên quay đầu lại, cậu nhắm lại giấu đi sự rối rắm, lần thứ hai mở mắt ra đã khôi phục sự bình tĩnh trước đó.
Đêm nay giống như tất cả những đêm trước đó, Trầm Hi vùi vào lòng ngực Lý Minh Hiên nặng nề ngủ. Cậu không hề biết, sau khi mình ngủ say, Lý Minh Hiên một mình ngồi trong phòng khách hút thuốc.
Lúc Trầm Hi tỉnh lại, Lý Minh Hiên đã tới công ty, bên gối đầu là lời ghi chú nhắc nhở bữa sáng của cậu đã đặt sẳn trong tủ giữ ấm. Trầm Hi nhìn chằm chằm tờ ghi chú nửa ngày, di động đột nhiên vang lên. Là Lục Cách Sâm, anh nói Vương Trường Lâm muốn gặp Trầm Hi, đồng thời uyển chuyển biểu lộ Vương Trường Lâm chính là người đàn ông mà Trầm Hi muốn tìm.
“Tiểu Hi, em có đang nghe không? Anh biết tin tức này quá đột ngột, nhưng cha nuôi cũng có nỗi khổ riêng.” Cảm giác được Trầm Hi trầm mặc, Lục Cách Sâm vội vàng giải thích.
Trầm Hi ngồi dậy, qua quít mặt áo ngủ, mở miệng nói: “Tôi đang nghe.”
Lục Cách Sâm thở phào một hơi, giải thích nói: “Nhiều năm như vậy cha nuôi vẫn thực thống khổ, năm đó ông không xuất hiện vì không muốn phá hư danh dự của cô cô, mấy năm nay ông vì trả thù Trầm gia mà làm rất nhiều, ông…”
“Tôi biết rồi.” Trầm Hi đánh gảy lời Lục Cách Sâm: “Gặp mặt ở đâu?”
Lục Cách Sâm thấy tâm tình Trầm Hi cũng không quá tệ, do dự nói: “Cha nuôi nói muốn tới mộ viên viếng cô cô.”
“Tôi biết rồi.” Trầm Hi trực tiếp cúp điện thoại.
Có lẽ vì từng nghĩ tới khả năng Vương Trường Lâm chính là người đàn ông kia, hiện giờ nghe thấy lời xác nhận, Trầm Hi cũng không cảm thấy quá đột ngột. Ngược lại khi biết Vương Trường Lâm chính là người đàn ông kia, tựa hồ có thể giải thích rất nhiều việc trước kia. Ông ta vì cái gì phải trăm phương ngàn kế nhận nuôi Lục Cách Sâm, vì cái gì nhiệt tình với việc Lục Cách Sâm trả thù như vậy, vì cái gì cả hai đời không quan tâm tới mình, tất cả những việc Trầm Hi khó hiểu cùng nhìn không thấu trước kia đều có đáp án.
Trầm Hi vội vàng chuẩn bị, còn chưa ăn sáng đã lái xe chạy tới mộ viên. Hiện giờ cậu chỉ còn một vấn đề cuối cùng cần làm rõ, mẫu thân năm đó vì cái gì lại chọn lựa nhảy lầu? Đây là vấn đề cậu không hiểu được, dựa theo lời cô cô, lúc đó mẫu thân đã không còn thương phụ thân, hẳn sẽ không vì phụ thân mà nhảy lầu, hơn nữa mẫu thân còn đang mang thai, vì sao lại vô duyên vô cớ tự sát cơ chứ?
Lúc Trầm Hi đi trên đường, Vương Trường Lâm đã sớm chạy tới mộ viên. Đặt bó hoa linh lan trong lòng xuống trước bia mộ, Vương Trường Lâm phức tạp nhìn về phía ảnh chụp của Hàn Nhu. Ông chưa bao giờ nghĩ tới Hàn Nhu lại quyết tuyệt chọn nhảy lầu, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua tấm ảnh, bên tai vang vọng cuộc gọi điện cuối cùng của Hàn Nhu trước khi nhảy lầu.
“Trường Lâm, anh có thực sự yêu em không?”
Không đợi ông trả lời, Hàn Nhu đã cúp điện thoại, không lâu sau ông nhận được tin Hàn Nhu qua đời, thời điểm chính là ngay sau cúp cuộc điện thoại kia.
Lúc ấy ông ôm tâm tình gì nhỉ, hối hận? Khổ sở? Thống khổ hay trút được gánh nặng?
Vương Trường Lâm thở dài một tiếng, những năm gần đây ông không tiếc thủ đoạn, chỉ vì đạt được mục tiêu đã tính kế rất nhiều người, nhưng ông chưa bao giờ áy náy. Duy chỉ có Hàn Nhu, mỗi đêm khi cơn mơ ập về, bóng dáng của cô ấy luôn quanh quẩn không rời. Vương Trường Lâm hung hăng nhắm mắt lại, cố gắng gạt đi mớ kí ức trong đầu. Hiện giờ không phải lúc yếu đuối, mắt thấy mục tiêu đã sắp đạt được, mà cổ phần trong tay Trầm Hi chính là mấu chốt thành công. Ông không thể vì chút áy náy này mà phá hủy những thứ mình đã dày công bố trí nhiều năm như vậy.
Ông đã không chờ nỗi cũng không muốn chờ nữa, dựa theo bố trí muốn phá hỏng