Thù Đồ [95]
*****
Lúc Vương Trường Lâm tới bệnh viện, Trầm phụ đang ngủ say, có lẽ vì hành động không tiện nên Trầm phụ càng lúc càng thích ngủ, mỗi ngày rất ít khi thanh tỉnh. Lúc ngủ, Trầm phụ hoàn toàn không biết gì về hết thảy xung quanh, không còn sự táo bạo khi thanh tỉnh, vẻ mặt có vẻ rất an tường. Vương Trường Lâm lẳng lặng đứng nơi đó, tầm mắt dừng lại trên gương mặt an tường của Trầm phụ, biểu tình từng chút trở nên vặn vẹo, ánh mắt toát ra sự điên cuồng.
“Ông chủ, đã chuẩn bị tốt!” Người đàn ông vẫn luôn đi theo Vương Trường Lâm nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, nhỏ giọng nói.
Sự điên cuồng trong ánh mắt Vương Trường Lâm rút đi, lại trở thành một người nho nhã lịch sự. Hơi nhìn người nọ gật gật đầu, Vương Trường Lâm nhìn về phía Trầm phụ: “Mang ông ta đi!”
Người nọ im lặng gật đầu, bước về phía Trầm phụ đang ngủ say. Trầm phụ rất nhanh bị hành động của người nọ làm bừng tỉnh, giật mình trừng người đàn ông xa lạ trước mắt, không biết vì sao lại có người lạ xuất hiện trong phòng bệnh của mình. Động tác của người nọ rất thô lỗ, Trầm phụ nhận ra có điểm không đúng, dùng sức giãy dụa, lớn tiếng gào lên, ý đồ làm nhóm vệ sĩ bên ngoài chú ý.
Vương Trường Lâm đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn Trầm phụ giãy dụa, lộ ra vẻ mặt giễu cợt: “Không cần lo lắng, cho dù bọn họ nghe thấy cũng không thèm quản đâu.”
Trầm phụ lúc này mới để ý tới sự tồn tại của Vương Trường Lâm, tựa hồ nghĩ tới gì đó, Trầm phụ hung tợn trừng mắt với Vương Trường Lâm, cố gắng biểu đạt sự phẫn nộ của mình.
Vương Trường Lâm khinh miệt mỉm cười, giọng nói âm trầm: “Mày muốn biết vì sao tao làm vậy đúng không? Yên tâm, rất nhanh mày sẽ được biết.”
Theo những lời này, trước mắt Trầm phụ tối sầm, gục xuống hôn mê bất tỉnh, sau lưng Trầm phụ, người đàn ông nọ thờ ơ buông tay, nhìn về phía Vương Trường Lâm. Vương Trường Lâm cũng không để tâm, quay đầu đi ra ngoài, đồng thời căn dặn: “Thông tri ba anh em Trầm Kế, tôi ở Trầm gia chờ bọn nó.”
Mệnh lệnh của Vương Trường Lâm nhanh chóng được chấp hành, nhận được thông tri đầu tiên là Trầm Kế.
Cúp điện thoại, sắc mặt Trầm Kế rất khó coi, trước đó vì tránh cho Trầm phụ bị kích thích, anh đã dấu chuyện Vương Trường Lâm đã nắm cổ phần đủ để khống chế Trầm thị. Sau khi biết thân phận thật sự của Vương Trường Lâm từ chỗ Lý Minh Hiên, anh đã cố ý căn dặn nhóm vệ sĩ bên cạnh Trầm phụ hạn chế Vương Trường Lâm xuất hiện ở bệnh viện. Nhưng làm anh không ngờ chính là Vương Trường Lâm lại thuận lợi mang Trầm phụ đi giữa một vòng vây vệ sĩ, không chỉ vậy, ngay cả bảo vệ bệnh viện cũng không có chút phản ứng nào. Ánh mắt Trầm Kế tràn đầy lo lắng, vệ sĩ bị Vương Trường Lâm mua chuộc là chuyện không thể hoài nghi, việc cấp bách bây giờ không phải truy cứu trách nhiệm của bọn họ mà là Vương Trường Lâm rốt cuộc muốn làm gì?
Đồng dạng muốn làm rõ vấn đề này chính là Trầm Hi, Vương Trường Lâm rốt cuộc muốn làm gì? Nếu nói ông ta vì thân phận mình mà oán hận Trầm phụ, hành vi mang Trầm phụ khỏi bệnh viện tràn ngập ác ý, nhưng mang Trầm phụ trở về Trầm gia hiển nhiên là không hi vọng chuyện này huyên náo quá lớn, vì thế quyết định giải quyết việc này trog phạm vi Trầm gia. Hành vi trước sau quá mâu thuẫn làm Trầm Hi nghi hoặc, người này thật sự có ý đồ gì đây? Nếu sự tình dính tới Trầm phụ, Trầm Hi cũng không để ý tới làm gì, nhưng nghĩ tới chuyện cũ của Vương Trường Lâm cùng Hàn gia năm xưa, Trầm Hi nhíu mày, quyết tâm trở về một chuyến, cậu cần biết ý đồ thật sự của người này.
“Anh đi với em.” Đối với quyết định của Trầm Hi, Lý Minh Hiên cũng không nói thêm gì, chỉ khăng khăng muốn đi cùng. Vì cơn ác mộng trước đó, Lý Minh Hiên vốn đã rất chú ý mỗi khi Trầm Hi ra ngoài, cố tình lần trước lại bắt gặp người đàn ông trong mơ dưới lầu nhà Lục Cách Sâm. Tuy không có bằng chứng chứng minh người nọ có quan hệ với Vương Trường Lâm, nhưng trong lòng anh ẩn ẩn cũng bắt đầu cảnh giác, hận không thể mỗi giây mỗi phút đều đi theo bên cạnh Trầm Hi.
“Chỉ quay về Trầm gia mà thôi, tôi sẽ về nhanh thôi, anh họ không phải đang chờ tin của Diệp Hàn sao?” Đối với hành vi dính người của Lý Minh Hiên, Trầm Hi chỉ nghĩ anh bị lần chia tay trước đó kích thích, vì tránh cho Lý Minh Hiên gặp tình cảnh khó xử, cậu cũng không hy vọng liên lụy anh vào chuyện này, chỉ có thể cố gắng thuyết phục.
“Diệp Hàn có tin sẽ chủ động báo cho anh biết, giờ quan trọng là chúng ta không hề biết Vương Trường Lâm rốt cuộc đang nghĩ gì, lỡ như có chuyện, A Kế cùng A Thừa nhất định sẽ bảo vệ cữu cữu, chỉ có một mình Tiểu Hi anh sẽ lo lắng.”
Thái độ của Lý Minh Hiên rất kiên quyết, Trầm Hi rơi vào đường cùng chỉ đành thỏa hiệp, hai người đều thối lui một bước, Lý Minh Hiên đi cùng cậu, nhưng không vào Trầm gia mà chỉ chờ bên ngoài. Lúc hai người chuẩn bị đi thì cũng nhận được tin Trầm Kế đã mang Trầm Thừa chạy về Trầm gia.
“Đúng là phụ tử tình thâm!” Vương Trường Lâm tán thưởng nhìn về phía Trầm Kế vừa đẩy cửa tiến vào, hiển nhiên rất kinh ngạc việc Trầm Kế chạy về trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.
Trầm Kế không chút biến sắc nhìn Vương Trường Lâm, không có bất cứ phản ứng nào. Trầm Thừa theo sau Trầm Kế vội vàng mở miệng: “Phụ thân đâu?”
Vương Trường Lâm thoải mái ngồi dựa vào sô pha, giống như một vị chủ nhân đang nhìn khách mời: “Đức Hàn nghỉ ngơi trong phòng, nếu A Thừa lo lắng có thể đi xem thử.”
Trầm Thừa theo bản năng nhìn về phía Trầm Kế, Trầm Kế tựa hồ không nghe thấy những lời này, vẻ mặt tự nhiên ngồi xuống trước mặt Vương Trường Lâm.
“Tôi nên gọi ông là Vương luật sư hay bác đây?”
Vương Trường Lâm bất ngờ nhướng mi: “Mày đã biết?”
Trầm Kế gật gật đầu: “Mới biết không lâu.”
Vương Trường Lâm thản nhiên ‘nga’ một tiếng, hệt như hai người chỉ đang trò chuyện xã giao bình thường.
Trầm Thừa nhất thời không kịp phản ứng, thì thầm lặp lại: “Bác?” Ngay sau đó, sắc mặt Trầm Thừa biến hóa, khiếp sợ nhìn về phía Vương Trường Lâm: “Ông!”
Vương Trường Lâm nhìn về phía Trầm Thừa, mỉm cười hòa ái: “Thế nào, A Thừa vẫn chưa biết sao?”
Nụ cười này dừng lại trong mắt Trầm Thừa, Trầm Thừa chỉ cảm thấy chán ghét không nói nên lời, xưng hô ‘A Thừa’thân thiết kia lại làm cậu có cảm giác như vừa nuốt phải một con ruồi, giống như muốn chứng thực nhìn về phía Trầm Kế: “Anh cả?”
Trầm Kế gật đầu, biểu tình Trầm Thừa nhất thời suy sụp, lập tức nghĩ tới gì đó, trợn mắt nhìn về phía Vương Trường Lâm: “Ông muốn làm gì?”
Đối với một gia đình như bọn họ, con riêng là một vấn đề không thể lảng tráng, Trầm Thừa tuy thẳng tính nhưng không có nghĩa là cậu ngu ngốc, Vương Trường Lâm ẩn núp ở Trầm gia nhiều năm như vậy, hiện giờ lại khống chế Trầm thị, muốn nói ông ta không có ác ý quả thực không có ai tin nổi.
Phản ứng của Trầm Thừa chọc cười Vương Trường Lâm, ông cười khẽ một tiếng: “A Thừa vẫn như vậy, một chút cũng không dằn lòng được. Tao muốn gì lát nữa sẽ biết thôi, còn bây giờ, phải chờ Tiểu Hi nữa.”
Thái độ của Vương Trường Lâm một lần nữa làm Trầm Thừa chán ghét, cậu không thể tưởng nỗi vì sao Vương Trường Lâm có thể dửng dưng như vậy. Nếu không phải có Trầm Kế bên cạnh, Trầm Thừa cảm thấy bản thân nhất định sẽ không khống chế được mà xung đột với Vương Trường Lâm. Với sự cố kiềm chế của Trầm Thừa, Trầm Kế rất hài lòng, phụ thân vẫn còn trong tay Vương Trường Lâm, anh cũng không muốn xung đột với ông ta quá sớm.
Không ai nói thêm gì, phòng khách nhất thời chìm vào yên tĩnh. Thời gian từng chút trôi qua, ngoài cửa ẩn ẩn truyền tới tiếng bước chân. Trong mắt Vương Trường Lâm hiện lên một tia khác thường: “Chắc là Tiểu Hi tới, rốt cuộc cũng tới đông đủ.”
Trầm Kế đề phòng nhìn Vương Trường Lâm, anh ẩn ẩn cảm thấy giọng điệu của ông ta vừa nãy lộ ra chút cổ quái, đông đủ là ý gì? Không đợi anh nghĩ nhiều, Trầm Hi đã đẩy cửa bước vào, Vương Trường Lâm cười tủm tỉm nhìm qua, trong mắt hiện lên quang mang điên cuồng.
“Tiểu Hi!” Giọng điệu của Vương Trường Lâm thân thiết hệt như một bậc cha chú.
Trầm Hi thản nhiên đáp lại, không chút biến sắc đánh giá hoàn cảnh trong đại sảnh. Giống như cậu đoán trước đó, ở đây chỉ có đám người Vương Trường Lâm, những người hầu quen thuộc không hề thấy bóng dáng, nghĩ tới tình cảnh một đường từ cổng vào đây, xem ra cả biệt thự này chỉ có người của Vương Trường Lâm.
Trầm Hi cũng không nghĩ nhiều, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Trầm Kế, Vương Trường Lâm tựa hồ còn muốn biểu đạt sự quan tâm của bậc trưởng bối một phen, Trầm Thừa đã mất kiên nhẫn xen vào: “Không phải ông nói chờ Trầm Hi tới liền nói cho chúng tôi biết mục đích của ông sao, giờ nó tới rồi, ông nói đi.”
Vấn đề của Trầm Thừa cung là vấn để tất cả mọi người đều muốn biết, lúc này tầm mắt đều tập trung trên người Vương Trường Lâm.
Vương Trường Lâm cười lắc đầu: “Nếu Tiểu Hi đã tới, người cũng nên tề tụ đông đủ.” Nói xong ông vỗ vỗ tay, rất nhanh, vài người đàn ông xa lạ đẩy xe lăn của Trầm phụ cùng Trầm Dung từ một bên đại sảnh đi tới.
“Phụ thân!” Trầm Thừa đứng lên, vội vàng nhìn qua, Trầm Kế cũng mờ mịt nhìn Vương Trường Lâm, anh chú ý Vương Trường Lâm đã hai lần nói người tề tụ đông đủ, rốt cuộc nó có ý nghĩa gì?
Trầm phụ thấy Trầm Thừa hiển nhien rất cao hứng, nhưng lúc quay đầu nhìn về phía Vương Trường Lâm thì lại bắt đầu phẫn nộ, nổi giận đùng đùng a a nói gì đó. Bất đồng với sự tức giận của Trầm phụ, thái độ của Trầm Dung rất khác thường, vẻ mặt hoàn toàn là sợ hãi, rất hay nao núng lén nhìn Vương Trường Lâm, cả người không thể khống chế mà run rẩy.
Tầm mắt Trầm Hi không dừng lại trên hai người, mà nhìn chằm chằm người đàn ông đứng sau lưng Trầm phụ.
Trong đám người, cậu chắn trước mặt Phương Lạc Duy, một con dao đang cắm ngay vị trí trái tim cùng một người đàn ông đang nhe răng cười, một màn cuối cùng ở đời trước hiện lên trong đầu, Trầm Hi tựa hồ một lần nữa cảm nhận lại cảm giác đau đớn cùng trơ mắt nhìn sinh mệnh mình trôi qua. Có lẽ vì tầm mắt cậu quá nóng rực, người nọ nhạy bén nhìn qua, Trầm Hi lặng lẽ cụp mắt tránh đi sự chú ý của người nọ, đồng thời cũng dấu đi tia oán hận.
Sau khi đẩy Trầm phụ cùng Trầm Dung vào đại sảnh, đám người nhanh chóng lùi ra ngoài, chỉ còn lại một người đàn ông đứng phía sau Vương Trường Lâm. Vẻ mặt Vương Trường Lâm lại càng thả lỏng hơn, tầm mắt đảo qua nhóm người, cuối cùng dừng lại trên người Trầm phụ.
“Hiện tại, rốt cuộc cũng đông đủ.”
Lời dạo đầu của ông vô cùng bình thản, nhưng nhóm Trầm Hi không hề dám xem thường, đều ngưng trọng nhìn về phía Vương Trường Lâm. Vương Trường Lâm mỉm cười: “Trước hết tao xin tự giới thiệu, tao là Trầm Thương, là con lớn của Trầm Gia Thành, cũng là anh trai của Trầm Đức Hàn.” Mấy câu nói này hiển nhiên Vương Trường Lâm cố ý nói với Trầm phụ, Trầm phụ nhất thời biến sắc, phẫn nộ gào lên, biểu đạt mình không tin.
Ý cười trên mặt Vương Trường Lâm càng sâu hơn: “Mặc kệ mày tin hay không, tao cũng là anh trai mày, điểm này phụ thân biết rõ nhất, đúng rồi, A Kế hiển nhiên cũng biết.”
Hai chữ phụ thân một lần nữa kích thích Trầm phụ, ông trở nên phẫn nộ, lúc này ông quay đầu nhìn về phía Trầm Kế mà gào, hiển nhiên muốn Trầm Kế cãi lại. Trầm Kế đang định mở miệng trấn an Trầm phụ thì người đàn ông đứng sau Vương Trường Lâm chợt lóe lên, xuất hiện phía sau Trầm phụ, một con dao găm sắc bén vững vàng chỉa trước mặt Trầm phụ. Âm thanh líu lo của Trầm phụ khựng lại, cả người cứng còng ở đó.
“Ông muốn làm gì?” Trầm Kế phẫn nộ nói.
Người nọ cười nhạo: “Tao chỉ muốn làm lão già này câm miệng lại thôi.”
Tầm mắt Trầm Kế chuyển qua người Vương Trường Lâm, Vương Trường Lâm nhún nhún vai: “Tao không thích lúc tao nói chuyện có người cứ a a không ngừng như vậy.”
Trầm Kế nhìn Vương Trường Lâm thật sâu: “Tôi biết rồi.”
Theo lời anh nói, người đàn ông nọ thu lại con dao trong tay, đẩy Trầm phụ tới trước mặt Trầm Kế, sau đó gật gật đầu với Vương Trường Lâm rồi xoay người rời khỏi đại sảnh. Lúc này không ai lên tiếng, ngay cả Trầm phụ cũng ngậm chặt miệng, chỉ dùng ánh mắt biểu đạt sự phẫn nộ của mình.
Vương Trường Lâm tựa hồ rất hài lòng với hiện trạng, mỉm cười: “Tao nói tới đâu rồi? Nga, đúng rồi, tao nói tao là Trầm Thương, là anh trai của Đức Hàn, là con của Trầm Gia Thành. Trầm Gia Thành biết rõ sự tồn tại của tao, chẳng qua ông ta tỏ ra mình luôn thủ lễ, phẩm hạnh thah cao trước mặt người khác, hiển nhiên không thể để sự tồn tại của tao phá hỏng hình tượng tốt đẹp mà ông ta đã đắp nặn. Ông ta không chịu nhận tao, tao cũng không để ý, sự thật, tao cũng chưa bao giờ tính toán nhận ông ta. Nếu không phải vì mẹ tao bệnh nặng muốn gặp mặt ông ta lần cuối, tao căn bản sẽ không xuất hiện. Ông ta cự tuyệt tao, tuy tao hận ông ta bạc tình nhưng cũng có thể hiểu được, dù sao ông ta phải giữ gìn hình tượng tốt đẹp của mình, không thể lộ ra gièm pha có con riêng được. Nhưng ông ta ngàn vạn lần không nên tính tế làm tao bị tai nạn giao thông, suýt chút nữa đã mất mạng. May mắn, tao còn sống, bất quá gương mặt cũng bị thiêu hủy. Chờ tao trăm cay nghìn đắng trở về nhà thì tao phát hiện trong khoảng thời gian mình dưỡng thương, mẹ tao đã qua đời, tao thậm chí còn không được gặp mặt bà lần cuối.”
Gương mặt Vương Trường Lâm vẫn mang theo tươi cười, cho dù nói tới đây, nụ cười vẫn không hề biến hóa, giống như đang kể một câu chuyện của một ai đó chẳng liên quan. Trầm Hi cụp mi mắt, theo tư liệu Lý Minh Hiên điều tra thì chủ mưu tai nạn đó là bà nội chứ không phải ông nội, nhưng đối với Vương Trường Lâm, mặc kệ người đứng sau là ai thì cuộc đời ông ta đã hoàn toàn bị hủy vẫn là sự thật.
Theo lời kể của Vương Trường Lâm, biểu tình mọi người ở đây cũng không giống nhau. Trầm Hi cùng Trầm Kế đã biết trước đó, biểu hiện rất bình tĩnh. Trầm Thừa cùng Trầm Dung thì ngạc nhiên không thôi, duy chỉ có mình Trầm phụ là vô cùng phẫn nộ, cứ việc ông không dám lên tiếng nữa, nhưng vẫn dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Vương Trường Lâm.
Vương Trường Lâm mỉm cười nhìn lướt qua phản ứng của mọi người, lại mở miệng: “Tao đã thề trước mộ mẹ, Trầm Gia Thành tổn thương tao, tao sẽ hoàn trở lại. Ông ta coi trọng thứ gì, tao sẽ phá hủy hứ đó. Ông ta coi trọng Trầm thị, tao sẽ chiếm lấy nó, làm nó phải đổi chủ. Ông ta coi trọng hình tượng bên ngoài của Trầm gia, tao sẽ làm Trầm gia mất hết danh dự, bị tất cả mọi người chỉ chỏ. Ông ta coi trọng truyền thừa của Trầm gia, tao sẽ làm Trầm gia tuyệt tự. Những năm gần đây, vì đạt thành mục tiêu, tao từ bỏ gương mặt, từ bỏ thân phận, lựa chọn trở thành một người hoàn toàn xa lạ. Mà hiện tại, hết thảy đều như tao hi vọng, tao sẽ hoàn toàn thành công.”
Rõ ràng là những lời nói vô cùng độc ác lại bị Vương Trường Lâm dùng biểu tình mỉm cười ôn hòa nói ra, loại hành vi này làm ngay cả Trầm Hi cũng nhịn không được mà rét lạnh: “Ông muốn làm gì?”
Vương Trường Lâm vừa nói ‘hoàn toàn thành công’, so với việc làm Trầm thị đổi chủ cùng Trầm gia mất hết danh dự, Trầm Hi lại càng cảnh giác với cái mà Vương Trường Lâm gọi là tuyệt tự.
Vương Trường Lâm tán tưởng nhìn về phía Trầm Hi, ánh mắt lộ ra quỷ dị: “Rất nhanh sẽ biết.”
Trầm Hi rùng mình, theo bản năng nhìn về phía cửa phòng, không ngờ Trầm Dung đột nhiên kinh hoảng gào lên: “Lửa, cháy rồi!”
Trầm Hi theo tiếng gào nhìn qua, chung quanh đại sảnh dấy lên vô số ánh lửa, không biết Vương Trường Lâm dùng thứ gì, ngọn lửa cơ hồ trong nháy mắt đã bùng cao hơn cả thâ người, vây đám người trong đại sảnh.
Trầm Hi quay đầu nhìn về phía Vương Trường Lâm, giống như bọn họ, Vương Trường Lâm cũng bị vây bên trong.
“Ông điên rồi!” Trầm Thừa kinh hoảng hô: “Ông không sợ thiêu chết cả chính mình sao?”
Vương Trường Lâm điên cuồng cười ha hả: “Tao, tao phải cùng chết với bọn mày, như vậy Trầm gia mới thật sự tuyệt tự.”
Ai cũng không ngờ Vương Trường Lâm lại điên cuồng tới mức này, Trầm Kế đẩy phụ thân về phía cửa chính, la lớn: “Trầm Thừa, Trầm Hi, đuổi kịp.”
Vương Trường Lâm vặn vẹo mặt nhìn theo đám người: “Tụi mày chạy không thoát đâu, cửa đã bị đóng kín, cả Trầm gia, trừ bỏ đại sảnh, tất cả những nơi khác đều bị tao phủ kín chất dẫn cháy, hiện giờ bên ngoài chính là một biển lửa, rời khỏi đây thì tụi mày có thể đi đâu chứ?”
Vương Trường Lâm nói chính là sự thật, trừ bỏ đại sảnh, cả biệt thự Trầm gia đều đang bùng cháy. Cho dù từ cửa sổ nhìn ra, ngoài sân cũng tràn ngập ánh lửa, nương theo sức gió, cả Trầm gia hệt như một biển lửa.
Bước chân Trầm Hi khựng lại, Trầm Dung ở phía sau gào khóc thê lương: “Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết.”
“Câm miệng!” Trầm Hi lạnh lùng nói, lui về chính giữa đại sảnh. Như lời Vương Trường Lâm nói, cả Trầm gia đều bị ông ta phủ đầy chất dẫn cháy, so ra, đại sảnh lại chính là nơi an toàn nhất.
Trầm Kế cũng đẩy Trầm phụ lùi lại, tới bên cạnh Trầm Hi, nghiêng đầu nói: “Làm sao bây giờ?”
Trầm Hi liếc mắt nhìn xung quanh: “Tạm thời không có cách nào ra ngoài, chỉ có thể chờ cứu viện. Anh họ ở bên ngoài, hẳn sẽ nghĩ biện pháp.”
Trầm Kế thở phào một hơi, lửa bùng lên quá đột ngột, bọn họ còn chưa kịp phản ứng đã bị vây bên trong. Trong lòng tạm thời thả lỏng rất nhiều, Trầm Kế lạnh lùng nhìn về phía Vương Trường Lâm, ông ta cười cười đón nhận tầm mắt Trầm Kế.
“Hết hi vọng đi, không ai có thể xông vào đám cháy này được đâu. Chờ bọn nó tiến vào, chúng ta đều bị thiêu chết cả rồi.”
Vương Trường Lâm cố ý nhấn mạnh hai chữ thiêu chết, Trầm Hi nhạy bén cảm nhận được Trầm Thừa ở bên cạnh run lên. Có lẽ vì từng chết một lần, có lẽ vì có lòng tin vững chắc Lý Minh Hiên nhất định sẽ cứu mình ra ngoài, cho dù bị nhốt trong biển lửa, Trầm Hi vẫn rất bình tĩnh. Không đứng cùng đám Trầm Kế, Trầm Hi đi về phía Vương Trường Lâm.
Có câu nói, người sắp chết sẽ không nói dối, cậu không biết Vương Trường Lâm có như vậy không, nhưng sự tình liên quan tới mẫu thân, tới Hàn gia, cậu cần Vương Trường Lâm cho mình một lời giải đáp.
Trầm Kế kinh ngạc nhìn động tác của Trầm Hi, khẽ quát: “Trầm Hi, trở lại mau.”
Vương Trường Lâm đã điên rồi, anh không thể cam đoan đối phương có làm chuyện gì hay không. Trầm Hi không để tâm tới lời Trầm Kế, chỉ bình tĩnh đứng trước mặt Vương Trường Lâm.
Trong ánh lửa hừng hực, bóng dáng Trầm Hi trong khoảnh khắc có chút vặn vẹo, Vương Trường Lâm ngây ngốc nhìn Trầm Hi, trong mắt hiện lên một tia hoảng hốt, dường như nhìn thấy Hàn Nhu đứng trước mặt mình.
“Tiểu Nhu, em đã trở về?”
Âm thanh Vương Trường Lâm lộ ra kinh hỉ, Trầm Hi