John cười to, lấy ra một chùm chìa khóa: "Món quà thứ nhất chính là công ty thám tử, nếu nguyện ý làm thám tử con có thể giữ lại, nếu không muốn làm thám tử cũng có thể bán nó đi."
Lương Tập giật mình: "John, sức khỏe của ông không tệ đến mức phải nghỉ hưu chứ?"
John không trả lời câu hỏi của Lương Tập, đem chìa khóa đẩy trước mặt Lương Tập rồi nói: "Công ty thám tử hiện là của con, ông đã liên hệ với luật sư, ông ấy sẽ giúp con hoàn thành các thủ tục.
Sau khi các thủ tục hoàn tất, luật sư sẽ đưa cho con một tấm séc năm nghìn bảng Anh để dùng cho chi phí hàng ngày của công ty thám tử, còn có thể kiếm tiền hay không tùy thuộc vào khả năng của con."
Lương Tập nghe vậy liền hỏi "Tại sao luật sư lại đưa cho con năm nghìn bảng?"
John trả lời: "Bởi vì luật sư nợ ông 5.000 bảng Anh, hãy để ông ta trả lại số tiền bằng cách này."
Lương Tập gật đầu, thì ra là thế.
Con mà tin ông cho con thật thì con là đồ ngu ngốc.
John đẩy chìa khóa xe về phía Lương Tập: "Làm thám tử, con nhất định phải có phương tiện đi lại.
Chiếc xe cũng thuộc về con."
John vốn tưởng rằng Lương Tập sẽ rất vui, nhưng Lương Tập lại im lặng uống trà, trên mặt lộ ra vẻ khó đoán.
Đây là tự làm tự chịu.
Vốn là muốn trêu đùa John, không ngờ tên hề cuối cùng hóa ra lại là mình.
Chắc John không nghĩ anh muốn tính kế ông đâu đúng không?
Mary không tham gia vào cuộc trò chuyện của hai người đàn ông, nhưng khi nghe đến đây, bà nhận ra rằng đã đến lúc đi vào bếp nướng bánh.
Thấy Mary đi vào bếp, John do dự không nói.
Lương Tập nhận thấy điều gì đó bất thường và hỏi: "Ông muốn ly hôn đúng không?"
Thám tử động não là như thế, không chỉ kỳ lạ, mà còn quá sức tưởng tượng.
Nhưng John cũng không có phản bác, suy nghĩ một chút mới nói: "Nếu như có thể, mỗi tháng nên cùng Mary ăn cơm tối một lần, ông nghĩ bà ấy nhất định sẽ rất vui vẻ."
Lương Tập nói: "Ba mươi lần một tháng còn được.
Nhưng tên ông là John Charles, không phải John Bill Gates."
John cười to "Ha ha.."
Đây là nói bóng gió, gần đây John thường xuyên liên lạc với một người bạn cũ tên là Matthew, cả hai cùng đi ăn ở ngoài, có khi đi cả ngày.
Cùng với việc công ty thám tử và chiếc xe được đưa cho anh, anh suy đoán rằng John gần đây đã xảy ra chuyện gì đó.
Trong đầu, Lương Tập liệt kê những việc có thể xảy ra với John, bệnh nan y? Không thể nào, bởi vì Mary là một bác sĩ đã về hưu, nếu Mary không ép thì John đã không đi khám sức khỏe, John chắc chắn là người cuối cùng biết về căn bệnh nan y của mình.
Ngoài bệnh nan y, điều tồi tệ nhất tiếp theo có thể là sự thay đổi trong hôn nhân.
John không phủ nhận câu ly hôn của Lương Tập, điều này khiến Lương Tập khá lo lắng.
Anh biết tình yêu của Mary dành cho John.
Với Mary thà John sống như một người thực vật, bà ấy bận rộn phục vụ và chăm sóc John hàng ngày, hơn là John chết trước Mary.
Ly hôn sẽ đả kích đến Mary nặng nề hơn so với cái chết của John.
Tuy nhiên, John là một người khó đoán, ông không thừa nhận việc ly hôn, điều này khiến Lương Tập không thể bày tỏ suy nghĩ của mình về vấn đề này.
Mary quay lại với những chiếc bánh nướng và hai người đàn ông lại trò chuyện về vụ án.
Mary ngồi bên canh trên chiếc ghế bập bênh, đan áo len, lắng nghe hai người đàn ông nói chuyện, đây là những khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời bà.
* * *
Lương Tập mua nửa thùng xăng từ người hàng xóm, ôm tạm biệt Mary rồi lái xe về nơi ở của anh.
Lương Tập sống trong một căn hộ trên đường Lump, không quá xa trường đại học và văn phòng thám tử.
Đường Lump, còn được gọi là đường của những căn chung cư, là một cộng đồng dân cư nổi tiếng ở Luân Đôn.
Những người thuê nhà chủ yếu là công nhân và sinh viên.
Lương Tập sống ở tòa nhà 19, phòng 2102.
Căn phòng không lớn, tổng diện tích hơn 50 mét vuông.
Một nhà bếp, một phòng tắm, một phòng khách, một phòng ngủ.
Đồ đạc trong nhà rất đơn giản, máy tính cũ, giường, bàn, ghế, tủ.
Không có bàn cà phê hay ghế sofa trong phòng khách, có một chồng ghế đẩu nhựa được đặt trong góc để dành nếu có khách đến.
Lương Tập không có nhiều quần áo.
Mùa hè mặc áo phông, quần jean giày thể thao.
Mùa đông mặc áo hoodie, áo khoác, đồ lót giữ nhiệt, quần jean và giày thể thao.
Vào mùa xuân và mùa thu, cách ăn mặc được quyết định theo nhiệt độ trong ngày.
Đắt nhất là bộ vest mà Mary mua cho Lương Tập sau khi anh vào đại học, một bộ vest được đặt may từ một thợ may thủ công người Ý và một đôi giày da trị giá tới một nghìn bảng Anh.
Lương Tập chỉ mặc bộ đồ này một lần khi cùng John đến Bỉ để xử lý một vụ án.
Sau khi Lương Tập trở về nhà, đun nước sau đó lấy đồ lót, áo phông để đi tắm.
Tắm xong, lấy nước nóng pha một tách trà, ngồi trước máy tính bắt đầu viết sơ yếu lý lịch, chuẩn bị đi xin việc.
Làm thám tử thì không được, không phải đùa đâu, nếu chọn làm thám tử thì anh thật sự có thể chết đói ngoài đường.
Trong ngành thám tử có thể tồn tại được là các thám tử tư, công việc hàng ngày của họ là tiến hành điều tra lý lịch, điều tra các vụ tai nạn..
theo yêu cầu của khách hàng.
Nói một cách chính xác, thám tử tư không còn thuộc phạm trù thám tử truyền thống nữa.
Là quê hương của Sherlock Holmes, nên Luân Đôn có lượng người ước mơ làm thám tử đáng kinh ngạc.
Để thực hiện ước mơ làm thám tử của mình, nhiều người mở các văn phòng thám tử riêng.
Các vụ án bình thường đều do cảnh sát điều tra, và chỉ khi nạn nhân hoặc gia đình nạn nhân không hài lòng với kết quả điều tra của cảnh sát thì mới nhờ đến sự trợ giúp của thám tử.
Cũng có những người có chức sắc