Sau một tiếng tách, hình người mặc đồ cử nhân, đầu đội mũ tốt nghiệp đã chuyển bên trong điện thoại di động.
Lương Tập lại gần cầm điện thoại lên xem xét một lát, cảm thán với em gái tóc vàng chụp ảnh: "Mỗi lần ta chụp ảnh, ta đều sợ phải yêu lấy chính mình.
Ngươi nói sao lại có một con người ngay cả ảnh tốt nghiệp cũng đẹp trai khí chất như vậy." Lương Tập – cậu bé móc túi mười mấy năm trước giờ đã hoàn thành việc học đại học, thuận lợi tốt nghiệp.
Em gái tóc vàng im lặng nói: "Độ tự luyến của ngươi đã lên một tầm cao mới rồi."
Lương Tập mỉm cười.
Em gái tóc vàng nhìn Lương Tập một chút, nhỏ giọng nói: "Đêm nay ngươi có muốn ở lại nhà ta không?"
Lương Tâp vừa nhìn ảnh chụp vừa nói: "Làm sao, nghĩ mời các bạn đến mở tiệc hả?"
Em gái tóc vàng đá Lương Tập một cước, chuẩn bị nói gì đó thì điện thoại Lương Tập vang lên.
Lương Tập ra hiệu chờ một lát, nghe máy: "Mary..
tốt, ta đến thu thập hắn"
Lương Tập cúp điện thoại, nhìn em gái tóc vàng: "Lucy, ta phải đi, giữ liên lạc nha, tốt nghiệp vui vẻ"
"Lương Tập!" Lucy hô một tiếng, thấy Lương Tập không nghe thấy, bất đắc dĩ nói: "Ta định nói là, ta có thể lái xe đưa ngươi đi."
Lương Tập như một cơn gió trở lại bên Lucy, tay trái túm lấy một đóa hoa dại đưa đến trước mặt Lucy: "Ngươi là người đẹp nhất trên đời này, hỡi Lucy yêu dấu."
* * *
Lương Tập xuống xe, đóng cửa xe rồi vỗ vỗ bệ cửa sổ của vị trí lái, ra dấu hẹn gặp lại với Lucy, quay người tiến vào một căn nhà nhỏ ven đường.
Bà lão đang tu bổ cành khô, lá héo úa của vườn hoa trước sân, nhìn thấy cậu thì bỏ công cụ làm vườn xuống, tiến lên ôm Lương Tập: "Lương Tập, nhìn thấy ngươi ta rất vui".
Lương Tập buông bà lão ra nhắc nhở: "Mary, cuối tuần trước chúng ta mới ăn cơm cùng nhau.
Ngươi cứ như này John sẽ ghen đó."
Mary cười to đập nhẹ vào bả vai Lương Tập, bà là người có tính cách cởi mở.
Lương Tập nhìn về phía phòng khách, Lão John đang ngồi trên sofa vừa đọc báo vừa uống trà.
Mary cũng nhìn về phía phòng khách, có chút bất đắc dĩ.
Lương Tập nói: "Càng già đàn ông càng giống đứa trẻ.
Giao cho con, giúp con lấy một cái búa đinh sạch nha"
Lương tập tiến vào phòng khách: "Này, John"
John không ngẩng đầu nói: "Sao"
Lương Tập đổ nước vào ly, vút thẳng tờ giấy ghi chú đã bị vò nhăn, bày ra trên quầy mấy bình thuốc, lấy thuốc viên cùng viên nhộng đặt lên trên một tờ giấy.
Tay trái cầm giấy bao thuốc, tay phải cầm nước, đưa giấy đựng thuốc sang: "Ông uống thuốc đi"
John vẫn xem báo, không động: "Uống thuốc này ta buồn ngủ, không cách nào tập trung suy nghĩ được"
Lương Tập đem viên thuốc cùng nước bỏ xuống, ngồi đối diện John: "John, về vấn đề uống thuốc chúng ta cần thảo luận một chút"
John buông tờ báo xuống, gỡ kính mắt: "Làm sao phải thảo luận?"
Lương tâp nói: "Ông cho rằng uống thuốc không tốt?"
John: "Đúng vậy"
Lương Tập: "Nguyên nhân vì sao?"
John: "Nó làm ta khó suy nghĩ được nhiều vấn đề"
Lương Tập: "Ông đã 68 tuổi rồi, đầu óc cũng không tốt nữa, uống thuốc mới tốt cho suy nghĩ của ông"
John: "Không, đầu óc ta rất tốt, ta hiện tại rất thanh tỉnh"
Lương Tập: "Tốt, ông hiểu Hán Ngữ"
John: "Ta tốt nghiệp nghành Hán Ngữ"
Lương Tập nói: "Để chứng minh ông bây giờ đầu óc thanh tỉnh, con cho ông một đề Hán Ngữ, đề toán rất đơn giản.
Nếu ông trả lời được, nói lên đầu óc ông rất rõ ràng minh mẫn.
Nếu ông không trả lời được, nói lên ông cần uống thuốc"
John hào hứng: "Rồi bắt đầu đi"
Mary đem bánh cùng trà đặt trên mặt bàn trước mặt Lương Tập, ngồi ở một bên xem hai người nói chuyện.
Lương Tập nói: "Vì phối hợp đại não cũ kĩ của ông, con sẽ nói chậm một chút nha.
Đề bài là: Giả như, ta, Tiểu Hoa, Tiểu Minh, đều có hai quả táo, hỏi tất cả chúng ta có mấy quả táo"
John cảm giác không thú vị, cầm lấy kính mắt chuẩn bị tiếp tục xem báo nói: "Sáu quả"
Lương Tập nói: "Sai"
John khẽ giật mình: "Vì sao sai"
Lương Tập lấy ngón tay đếm: "Giả như hai quả, ta hai quả, Tiểu Hoa hai quả, Tiểu Minh hai quả, tổng cộng là tám quả"
Jonh: "Giả như