"Trong tay tôi có một công ty dược phẩm, tôi có thể căn dặn bọn họ để cô qua làm. Nếu cô nghiên cứu ra thuốc trị ung thư phổi, cô thấy mình còn chẳng có giá trị gì nữa sao? Nếu nghiên cứu thành công loại thuốc này rồi đưa ra thị trường bán, đây chính là lợi nhuận hàng nghìn tỷ đô la đấy. Tôi cảm thấy tôi giúp cô, đầu tư cho cô, khẳng định nhận về sẽ không thành vấn đề."
Đường Tú Linh cảm thấy tay mình run rẩy.
"Ngài Tần, anh thật sự tin tôi sao?"
Làm nghề nghiên cứu, từ trước tới nay chuyện có thể nghiên cứu ra thuốc chữa bệnh cho con người chính là giấc mơ của Đường Tú Linh.
Đọc FULL bộ truyện.
Cô cho rằng mình đã sớm chẳng còn hi vọng có thể đi trên con đường này nữa.
Hóa ra tình thế xoay chuyển, cô vẫn còn có cơ hội tiếp tục giấc mơ của mình.
"Đường Tú Linh, cô có tư chất, có tài năng, cứ qua đó làm ra thành tích của mình. Tôi sẽ lập tức thu xếp cho cô tới phòng nghiên cứu. Một khi nghiên cứu của cô có tiến triển, tôi sẽ chia cổ phần cho cô. Trước đó, tôi sẽ ứng trước tiền thuốc men và phí nằm viện cho con gái cô."
"Ngài Tần, tôi nhất định sẽ cố gắng báo đáp ân tình của anh, tôi có thể đi làm bất cứ lúc nào."
"Cô cứ về thu xếp chuyện riêng của mình trước đi, đến thứ hai tuần sau bắt đầu đi làm. Tôi sẽ đánh tiếng với sở nghiên cứu trước, đến lúc đó cô đi thẳng qua đó làm là được."
Sau khi nói chuyện điện thoại với ngài Tần xong, người của bệnh viện cũng thông báo với Đường Tú Linh là đã nhận được chi phí phẫu thuật trả trước cho Bối Bối.
Đường Tú Linh rất biết ơn ngài Tần. Cô chậm rãi quay về phòng bệnh gặp Triệu Sương, nói tin tức tốt này cho Tiểu Sương biết.
Tiểu Sương vẫn chưa tỉnh lại, Đường Tú Linh chỉ có thể kiên trì chờ đợi.
Hơn mười giờ tối, Triệu Sương cuối cùng cũng từ từ mở mắt ra.
Cô mơ mơ màng màng nhìn xung quanh, sau đó thấy người phụ nữ ngồi bên cạnh giường bệnh của mình.
Gương mặt người phụ nữ trắng bệch, trong mắt còn đầy tơ máu.
Triệu Sương thoáng cái đã nhớ lại chuyện trước khi hôn mê, hoảng sợ hỏi.
"Tú Linh, có phải vẫn chưa tìm được thi thể của Bối Bối không?"
Đường Tú Linh lập tức ôm chặt lấy Triệu Sương.
"Tiểu Sương, Bối Bối không chết, con bé chỉ bị ba tớ cướp đi, còn lừa chúng ta là Bối Bối đã chết thôi. Cậu yên tâm, tớ đã cướp được Bối Bối về rồi!"
Triệu Sương mở to mắt nhìn Đường Tú Linh, trong mắt đầy kích động.
"Tú Linh, cậu nói thật à? Cậu không lừa tớ chứ?"
"Tiểu Sương, tớ đương nhiên nói thật rồi. Chẳng qua tình trạng của Bối Bối bây giờ thật sự không tốt, con bé đang hôn mê bất tỉnh, nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt. Đi thôi, tớ đưa cậu đi gặp Bối Bối."
Đường Tú Linh đứng lên, tính đưa Tiểu Sương lên tầng mười thăm Bối Bối.
Chẳng qua cô mới đứng lên, sức lực vẫn cố chống đỡ cơ thể dường như đột nhiên biến mất.
Đường Tú Linh ngã xuống đất.
Lần này cô ngất đi lại hôn mê suốt hai ngày.
Đường Tú Linh chỉ có thể duy trì sự sống bằng cách truyền nước mỗi ngày.
Bác sĩ nói cho Triệu Sương biết, Đường Tú Linh quá mệt mỏi, cơ thể cưỡng chế ngừng lại để phục hồi.
Đợi đến khi gánh nặng của cơ thể giảm bớt, Đường Tú Linh tất nhiên sẽ tỉnh lại.
Triệu Sương cũng yên tâm rồi. Bối Bối không chết, Tú Linh nghỉ ngơi đủ là có thể tỉnh lại.
Tất cả đều đầy hi vọng.
Ý thức của Đường Tú Linh vẫn còn hỗn loạn, cơ thể mệt mỏi khiến cô không thể tỉnh lại như ý muốn.
Trong giấc mơ, cô đã rất nhiều lần mơ thấy Bối Bối. Mỗi lần cô chạy đến bên cạnh Bối Bối, Bối Bối lại lập tức biến mất ngay trước mặt cô.
Đường Tú Linh tìm kiếm Bối Bối hết lần này tới lần khác, nhưng lần nào cũng mất đi Bối Bối.
Cô bị giày vò nhiều lần trong giấc mơ, cả thể xác và tinh thần đều mỏi mệt.
Không biết cô nằm mơ bao lâu, cũng không biết thấy Bối Bối chảy máu trước mặt mình bao nhiêu lần.
Một ngày này, Đường Tú Linh cuối cùng chạy tới bên cạnh Bối Bối. Lần này Bối Bối không biến mất, trái lại mỉm cười nhìn mẹ mình.
"Mẹ, cuối cùng mẹ đã bắt được con rồi."
Nước mắt Đường Tú Linh lập tức tràn ra.
"Bối Bối... Bối Bối của mẹ..."
Đường Tú Linh ôm chặt lấy Bối Bối, nước mắt không ngừng tuôn ra.
Trong phòng bệnh, Triệu Sương thấy Đường Tú Linh không ngừng rơi nước mắt, trong miệng còn gọi tên Bối Bối.
Triệu Sương bắt đầu gọi Đường Tú Linh tỉnh lại.
Mà trong giấc mơ, Bối Bối đẩy mẹ mình ra.
"Mẹ, mẹ nên tỉnh lại đi."
Đầu cô dường như bị nổ tung.
Đường Tú Linh chợt giật mình tỉnh lại.
"Bối Bối..."
Đường Tú Linh kêu to. Triệu Sương vội nắm chặt lấy hai tay của Đường Tú Linh.
"Tú Linh, cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi... Cậu đã ngủ suốt hai ngày đấy..."
Triệu Sương rất kích động ôm lấy Đường Tú Linh.
Đầu óc Đường Tú Linh dần tỉnh táo lại. Hóa ra vừa rồi đều là mơ, đúng là dọa cô sợ rồi.
"Tiểu Sương, Bối Bối đâu? Tình trạng của Bối Bối bây giờ thế nào?"
Triệu Sương mỉm cười.
"Tú Linh, cậu đừng sốt ruột. Tình trạng của Bối Bối bây giờ rất ổn định. Qua một thời gian nữa, Bối Bối sẽ không cần phải ở lại trong phòng chăm sóc đặc biệt..."
Lúc này Đường Tú Linh mới bớt hoảng loạn một chút.
Hai người nói chuyện một lúc, Đường Tú Linh và Triệu Sương mới cùng ra khỏi phòng bệnh, tới thăm Bối Bối đang hôn mê.
So với lần trước, sắc mặt Bối Bối đã đỡ tái hơn.
Đường Tú Linh cũng thấy yên tâm hơn.
Sau đó, Triệu Sương đưa cho Đường Tú Linh một chén cháo.
Ăn cháo xong, Đường Tú Linh đang tính hỏi Tiểu Sương xem hai ngày nay có xảy ra chuyện gì không, điện thoại của Triệu Sương lại đổ chuông.
"Tổng thanh tra Ngô, có chuyện gì sao?"
Triệu Sương nghe máy và lịch sự hỏi.
"Triệu Sương, bắt đầu từ ngày mai, cô không cần tới làm nữa. Công ty sẽ thanh toán tiền lương của cô, cũng sẽ gửi khoản tiền vi phạm hợp đồng tới tài khoản của cô."
Mặt Triệu Sương lập tức tái nhợt.
"Tổng thanh tra Ngô, có phải tôi làm chuyện gì chưa tốt, hay có chỗ nào thiếu sót không? Mong ông hãy cho tôi một cơ hội, xin ông..."
Triệu Sương rất coi trọng công việc của mình ở LIN,