Đường Tú Linh không dám nhìn lên, cô cảm thấy mình như rơi vào hầm băng.
Không phải cô không biết Trương Tử Trạch sẽ trả đũa mình, nhưng cô không ngờ rằng anh lại đến đây và đích thân nói những điều như thế này.
"Đường Tiếu, tôi thật không ngờ cô lại là loại người này?"
Đọc truyện tại đây.
Từ Thi Âm lớn giọng và nhìn Đường Tú Linh một cách khinh thường.
Cô ta thực sự không ngờ rằng sự xuất hiện của anh họ mình lại đột ngột thành ra như vậy.
Cô vốn dĩ cho rằng người phụ nữ này đã thu hút sự chú ý của anh họ, nên mới cố ý đưa đến để giới thiệu.
Bây giờ xem ra không khác gì một người hám lợi chỉ biết quyến rũ người khác.
“Từ Thi Âm, không phải cô đang đố kị với Đường Tiếu đấy chứ, lại đi tìm anh họ của mình đến sỉ nhục Đường Tiếu, cô còn giả vờ giả vịt gì nữa”.
Mọi người bị chuyện này làm cho kích động đến nỗi không nói nên lời, Giang Trung đứng ra, mắng té tát vào mặt Từ Thi Âm.
“Giang Trung, chính anh mới bị vẻ đẹp của Đường Tiếu mê hoặc, suy nghĩ không còn tỉnh táo nữa”.
Từ Thi Âm không ngờ rằng Giang Trung lại đứng ra chỉ trích chính mình, cô ta tức giận lớn tiếng mắng.
Giang Trung lười đôi co với người phụ nữ chanh chua này, anh tức giận nhìn về phía Trương Tử Trạch.
“Anh Trương, nghe danh anh đã lâu, vốn dĩ gặp được anh tôi rất vui, nhưng mà, sao anh lại có thể đổ tội cho một cô gái trong sạch vậy chứ!.
Trương Tử Trạch đã nhớ ra, tối hôm đó, người đàn ông cùng Đường Tú Linh ôm ấp chính là kẻ đang đứng trước mặt.
Chỉ mới có hai ngày thôi, người đàn ông này đã bảo vệ cô như thế, quả thiên thủ đoạn rất cao tay.
“Tôi có đổ oan cho Đường Tú Linh hay không, chi bằng anh hãy tự mình hỏi cô ta đi, nếu như lời tôi nói là sai, vậy tôi sẽ xin lỗi, sao nào”?
Trương Tử Trạch nói ra câu này, khiến cho khí thế vốn dĩ đang rất mạnh mẽ của Giag Điền thoáng chốc biến đâu mất, anh ta quay lại nhìn Đường Tú Linh một cách cứng nhắc.
Đường Tú Linh cúi đầu, trầm mặc không nói.
Trong lòng Giang Trung trong phút chốc tràn ngập thất vọng.
Anh ta vốn dĩ cho rằng, Đường Tiếu là một cô gái đơn thuần, thế nhưng cô lại giống như những người phụ nữ khác, đều tham muốn hư vinh, tiền tài.
“Đường Tiếu, em thật khiến anh thất vọng”.
Giang Trung vừa dứt lời, tức giận xông ra ngoài.
Thật ra hai ngày nay tất cả mọi người đều nhìn ra Giang Trung thích Đường Tiếu, họ đều biết anh muốn theo đuổi cô.
Giờ đây nữ thần trở thành một kẻ hám tiền, thậm chí vì tiền mà bán chính mình.
Bọn họ đều đang cười nhạo Giang Trung.
Đường Tú Linh cảm thấy vô cùng nhục nhã, thế nhưng cô cũng không thể phản bác lại Trương Tử Trạch.
Báo cáo khám nghiệm DNA xảy ra vấn đề, hay do Tần Chính đã giở trò để giúp đỡ cô.
Giờ đây cô cũng không thể giải thích rõ ràng được.
Mọi người nhìn bộ dạng im lặng của Đường Tú Linh, họ cũng ngầm công nhận câu nói của Trương Tử Trạch.
“Thật không nhìn ra, quả nhiên loại gái bán thân...”
“Cũng không biết đã ngủ cùng ông chủ nào của công ty chúng ta, thế nên vừa bước chân vào công ty đã được vô đội nghiên cứu”.
"Thật sự là không biết xấu hổ. Đi dụ dỗ đàn ông khắp nơi còn chưa đủ. Đến chỗ chúng ta dụ dỗ cả Giang Trung. Tôi thấy cô ta chính là sao chổi!"
......
Những lời lăng mạ ác ý như vậy cứ vang lên bên tai, lòng bàn tay của Đường Tú Linh run lên, cô ngẩng đầu và nhìn về phía Trương Tử Trạch.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì”?
Trương Tử Trạch không trả lời, Từ Thi Âm đã vênh váo tự đắc mà cười nhạo cô.
“Đường Tiếu, anh họ của tôi chỉ có gì nói nấy thôi, để những người đàn ông khác sớm nhận ra bộ mặt thật của cô! Sao nào, dám làm thì dám nhận đi chứ”!
“Ồn ào gì đấy. ở đây là phòng làm việc, là phòng nghiên cứu, hay là nơi để các người coi kịch đây hả”?
Tôn Quốc bước vào, hét vào đám người đang đứng vây thành vòng.
Kế đó, Tôn Quốc nhìn vào Từ Thi Âm và Trương Tử Trạch.
"Từ Thi Âm, cô đã quên quy tắc làm việc của MU rồi sao? Không được để người lạ vào văn phòng và phòng thí nghiệm của chúng ta. Đây là những điểm mấu chốt cần rèn luyện khi cô tham gia đào tạo. Bây giờ là não bị úng nước, hay là nói IQ của cô có vấn đề, dẫn theo anh mình đến công ty làm loạn, cô thấy tự hào lắm sao”?
Giọng nói vừa hài hước vừa ấm áp của Tôn Quốc vang lên, nhưng bên trong lại hơi lạnh. Từ Thi Âm cảm thấy đau lòng và uất ức, cô ta vừa chuẩn bị nói gì đó, Trương Tử Trạch đã lên tiếng.
“Xin lỗi, là tôi